Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 2767: Có đổi không đây?”  




Hiện giờ, Phùng Giao cảm thấy mình như cưỡi hổ khó xuống.
Ra tay ư? Chỉ e sẽ chọc giận Diễm Huyền Kình. Ông ta quá rõ sự đáng sợ của Diễm Huyền Kình. Thậm chí bao nhiêu năm nay trong lòng ông ta vẫn còn bóng đen mà Diễm Huyền Kình để lại, hơn nữa với tính cách của Diễm Huyền Kình thì chắc chắn là bảo vệ đệ tử của mình. Nếu Phùng Giao dám ra tay thì khéo Diễm Huyền Kình sẽ đập chết ông ta mất. Đến lúc đó, khéo còn không ngồi vững vị trí Đại Các chủ nữa. Nghĩ đến mà sợ, nghĩ đến mà toàn thân lạnh toát.
Nhưng nếu không ra tay thì thể diện của ông ta để đâu?
Hơn nữa, điều quan trọng nhất là, nếu không ra tay, nếu không dạy cho Tô Minh bài học, ngộ nhỡ Tô Minh thật sự muốn đổi chìa khóa với Hồng Nhàn và Đồ Vô Mệnh thì sao?
Phùng Giao trầm ngâm rồi cứ nhìn chằm chằm Tô Minh như vậy mà không lên tiếng, cũng không ra tay.
Tô Minh cười mỉa, trong lòng thấy coi thường ông ta. Nếu Phùng Giao quả quyết ra tay thì khéo anh còn đánh giá cao. Thật không ngờ, ông ta nghĩ đi tính lại mà chả dám làm gì.
Tô Minh nháy mắt một cái, nhìn về phía Hồng Nhàn và Đồ Vô Mệnh, nói: “Thế nào hai vị? Không nghe thấy lời của tôi sao? Có đổi không đây?”
Sắc mặt Đồ Vô Mệnh trầm xuống, răng cắn vào nhau kêu ken két, ánh mắt nguy hiểm, nhìn chằm chằm vào Tô Minh, nói: “Tô Minh! Anh thật sự nghĩ mình vô địch rồi sao? Thật sự muốn kiểu cá chết lưới rách sao?”
“Tô Minh! Anh cũng kiêu ngạo quá đấy! Muốn đổi chìa khóa ư, nằm mơ đi!”, Hồng Nhàn cười vẻ tàn nhẫn, oán hận và phẫn nộ. Giọng nói còn quả quyết hơn Đồ Vô Mệnh, sau đó trực tiếp ra tay.
Thân hình cô ta thoắt cái biến mất vô cùng kỳ dị.
Cô ta đã vận dụng pháp nguyên không gian.
Trong chớp mắt….
Khí tức của Hồng Nhàn dường như đã bao trùm lấy Tô Minh.
Nhưng cụ thể là vị trí nào thì chưa xác định. Bởi vì lúc này Hồng Nhàn di chuyển vòng quanh, đột nhiên xuất hiện ở bên trái rồi lại đột nhiên xuất hiện ở phía sau Tô Minh.
Dường như tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy đầu óc tê dại, căn bản không thể đoán ra lối đi của Hồng Nhàn, càng không bắt được bóng của cô ta.
Chỉ dựa vào thân phận này đã đủ trấn áp 99,9% đệ tử ở đây rồi.
Nhưng Tô Minh không hề nhúc nhích, thậm chí còn với vẻ coi thường.
Anh cảm thấy đám người này chả là gì sất.
Một giây sau đột nhiên…
“Xoẹt!”, trong không gian yên tĩnh đột nhiên xuất hiện một điểm màu đỏ. Nói là điểm màu đỏ nhưng khi bắt được nó rồi thì điểm đó hình thành nên một mũi kiếm vô cùng sắc bén và đầy sát ý.
Kiếm này có kiếm quang đáng sợ, điểm màu đỏ chính là mũi kiếm.
Kiếm trực tiếp đâm về phía cổ Tô Minh. Nói một cách chính xác là đâm về phía cổ họng của anh, đúng là định lấy mạng Tô Minh thật.
Lúc này toàn bộ đại điện Chúng Sinh, bất luận là không khí hay không gian đều bị khóa chặt, trong chớp mắt đều biến thành màu máu, sát khí sục sôi.
Sát ý vô biên dường như làm đông cứng tất cả mọi người ở đây.
Đông cứng thân xác và thần hồn của họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.