Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 2784: Trong lòng tràn đầy ngọt ngào.  




Sau mười lượt hô hấp.
Tất cả bóng tối, sự mất trọng lượng và cả quay tròn đều lập tức biến mất.
Hai người tiếp đất, dưới xung lực khổng lồ, sau khi tiếp đất thì vẫn còn đang ôm nhau, tựa như hai cọc gỗ sát nhau hạ xuống vách núi vậy, lăn vài vòng mới coi như vững vàng lại. Sau khi ổn định lại, Tô Minh lại phát hiện, bản thân... khụ khụ... lại đang môi kề môi với Mạc Thanh Nhạn.
Mạc Thanh Nhạn mặt đỏ bừng lên, chớp chớp hàng lông mi dài, rồi nhắm mắt lại, rất căng thẳng, Tô Minh há có thể phụ lòng ơn mỹ nhân? Anh hôn lên môi cô ta, có điều cũng chỉ là một nụ hôn thật dài mà thôi.
Hồi lâu sau hai người mới đứng lên từ dưới đất.
Sau khi đứng lên, Mạc Thanh Nhạn tựa hồ vẫn còn đắm chìm trong sự ngượng ngùng và ngọt ngào vừa rồi, ngón tay trắng nõn vẫn luôn bấu chặt lấy góc áo của mình, cúi gằm mặt xuống.
Còn Tô Minh lại ngẩng đầu lên nhìn về phía trước.
"Một phiên bản Amazon mạnh hơn gấp trăm lần!", Tô Minh thì thào tự nói, trong ánh mắt có chút sửng sốt và kinh hãi.
Cảnh tượng trước mặt đặc biệt khoa trương.
Là một dòng sông lớn dài mênh mông, là thác nước cuồn cuộn treo lơ lửng như dải ngân hà vắt ngang trời, là một gốc đại thụ, lớn đến mức nào? Cao vút hàng nghìn mét, gần như giấu trời che đất, hơn nữa, không chỉ vậy, màu sắc của những cây đại thụ này còn đặc biệt tươi đẹp, ngoài màu xanh, còn có lá cây màu tím, màu đỏ, màu cam…. nhiều màu rực rỡ, hiệu ứng thị giác khá tốt.
Tô Minh hít sâu một hơi, không khỏi cảm thán: “Linh khí thật nồng đậm, chẳng trách lại xuất hiện một cảnh tượng như thế này”.
Tiếp đó, anh sử dụng thần hồn ngang tàng vô song của mình để cảm nhận khu vực bán kính hàng chục kilomet xung quanh, lại kinh ngạc phát hiện ra trong bán kính hàng chục kilomet này lại không có ai khác.
Nói cách khác, những đệ tử khác cùng nhau tiến vào bí cảnh cũng không có ở vùng lân cận.
Chỉ có thể nói, bí cảnh Chúng Sinh này khá rộng lớn!
“Trước cứ tiến về phía trước thôi”, Tô Minh nắm lấy tay nhỏ của Mạc Thanh Nhạn, nói: “Tạm thời cũng không nhìn ra đầu mối gì, chúng ta đi một bước tính một bước”.
Mạc Thanh Nhạn tất nhiên không có phản đối.
Khi hai người đi về phía trước, Tô Minh bỗng nhiên hỏi: “Thanh Nhạn, em có biết Chúng Sinh tuyền có đặc điểm gì không?”
“Hả?”, Mạc Thanh Nhạn ngẩng đầu nhìn về phía Tô Minh, có chút kinh ngạc: “Chúng ta sẽ đi tìm Chúng Sinh tuyền trước sao?”
“Đương nhiên, vì Chúng Sinh tuyền có liên quan tới tính mệnh của em”, Tô Minh nghiêm túc đáp, anh biết được điều này lão Mạc bên kia, Mạc Thanh Nhạn là người của bản thân, chuyện quan hệ tới tính mạng của cô tất nhiên là ưu tiên hàng đầu.
“Cảm ơn anh, Tô Minh”, đôi mắt đẹp của Mạc Thanh Nhạn càng thêm ôn hòa và mến mộ thêm ba phần, cô khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, trong lòng tràn đầy ngọt ngào.
Cùng lúc đó.
Thế giới bên ngoài.
Trước cửa Chúng Sinh lờ mờ xuất hiện một tấm gương.
Chiếc gương này rất lớn, treo lơ lửng trên không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.