Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 2797:




Toàn thân nó màu xám bạc, chiếc mai trên lưng nó thậm chí là đủ để xây dựng cả một toà thành lên trên đó, cho mấy trăm triệu người sinh sống đều không phải là vấn đề.
Những vết lõm tạo thành đường vân trên mai rùa đều giống như những khe sâu trong hẻm núi, hiệu quả thị giác vô cùng rung động.
Khi nó hô hấp, cái mũi phía trước của nó giống như hai cái hang động khổng lồ, các mảnh vỡ không gian và quy luật hư không đều bị nó hít vào.
“Tiến bối, nói như vậy tức là tiền bối có biện pháp giúp chúng tôi ra ngoài?”, Tô Minh mở miệng nói.
Đi thẳng vào vấn đề.
Ngay vừa rồi, Mạc Thanh Nhạn không cảm nhận được, nhưng anh cảm nhận được – trên không trung của hải đảo độc lập này có bao trùm trận pháp, lúc nãy, trận pháp kia đột nhiên mãnh liệt hơn gấp mười lần.
Mặc dù Tô Minh cảm nhận được có trận pháp bao phủ nhưng anh cũng nhận thấy, khả năng bản thân mình muốn mạnh mẽ phá vỡ trận pháp này để rời khỏi là rất khó.
Bây giờ tình huống đã thay đổi.
Nhưng mà Tô Minh cũng không quá lo lắng, bởi vì anh biết tất cả mọi chuyện, đều ở trên người lão Quy, hồn thú siêu cấp đã sống ít nhất vài tỷ năm đang ở trước mắt này.
“Chính xác là có, nhưng mà tiểu bối, cậu muốn lão Quy đây giúp cậu, cậu phải chứng minh bản thân mình một chút. Tuy rằng lão Quy không ngại làm chút chuyện tốt. Nhưng phải xem đối phương có đủ tư cách hay không?”, Huyền Võ Tiên Quy hứng thú nói, rõ ràng là mặt người nhưng lại vô cùng lớn, mà lại che phủ bên trên đầu rùa, trông thế nào cũng vô cùng quái dị, hơn nữa, nó còn cười cười, nói nói, là cái kiểu cười nghiền ngẫm xen lẫn chờ mong, dù sao thì cũng thật doạ người.
“Có đủ tư cách hay không sao?”, Tô Minh tự lẩm bẩm nói: “Tôi cảm thấy bản thân vẫn có đủ tư cách”.
“Ha ha ha ha, người trẻ tuổi, cậu có chút thú vị, nhưng mà, cậu có đủ tư cách hay không, không phải do cậu nói là được, vẫn cần phải thử nghiệm”, Huyền Võ Tiên Quy cười ha ha, đồng thời, há miệng phun ra.
Trong chớp mắt, chỉ thấy một thành trì bằng vàng ròng phun ra từ trong miệng Huyền Võ Tiên Quy, hào quang chói sáng trăm mét, màu vàng ròng bao phủ cả Khôi Tiên.
Càng đáng sợ hơn chính là, tòa thành trì màu vàng ròng kia từ trong miệng Huyền Võ Tiên Quy bay ra lại nhanh chóng trở nên to lớn, trong phút chốc đã trở thành quái vật lớn.
“Ầm!”
Âm thanh rung chuyển đất trời vang lên.
Thành trì màu vàng ròng giống như quái vật lớn kia dừng lại ở trước mặt Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn, nó giống như là một ngọn núi màu vàng hiện ra từ giữa không trung.
“Tòa thành này chỉ có một cửa đi vào ở phía trước và một cửa đi ra ở phía sau”, Huyền Võ Tiên Quy nói: “Hai người các cậu vào thành, chỉ cần còn sống sót đi ra là có thể thông qua thử thách thứ nhất của lão Quy đây!”, Huyền Võ Tiên Quy nói.
Cùng lúc đó.
Bên ngoài.
Trên chiến trường cổ.
“Đậu xanh! Lão rùa đen chết tiệt, ông đây làm – mày – tổ sư nó!”, tròng mắt Diễm Huyền Kình đỏ lên, sắc mặt cũng đỏ tía, vặn vẹo tức giận, khí tức trở nên táo bạo, thậm chí trên người còn có ngọn lửa khủng bố không khống chế được mà dao động. Chính vì thế, xung quanh, rất nhiều người của Chúng Sinh các, bao gồm cả các chủ và Thái thượng trưởng lão không hiểu sao đều bị áp lực trên người Diễm Huyền Kình làm cho hít thở không thông, sắc mặt cũng thay đổi. Mọi người đều sợ hãi mà tránh xa Diễm Huyền Kình, vội vàng lùi về sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.