"Đến tận giờ mà Tô Minh vẫn còn có thể tạo ra một cái lồng đầy tiên nguyên như vậy? Quả là đáng sợ!"
"Tô Minh cứng đầu đấy chứ? Nụ cười mà khi anh ta ngẩng đầu lên ban nãy rõ ràng là tỏ ra khinh bỉ! Khinh bỉ lão Quy!"
"Mấy người có phát hiện không? Hình như bước chân của Tô Minh nhanh hơn đó!"
Sau đó, Huyền Võ Tiên Quy trực tiếp phun ra mấy chữ: "Siêu trọng lực tăng gấp đôi, gấp đôi, lại gấp đôi!"
Chẳng phải cậu trâu lắm hả? Thích cõng người khác ư? Bước chân thong dong như đang đi dạo hả? Vậy làm siêu trọng lực tăng lên mấy chục lần nữa đi, để xem cậu chết như thế nào, còn cười được nữa không!
Huyền Võ Tiên Quy quá tức giận nên giọng nói cũng không nhỏ. Vì vậy, mọi người thuộc Chúng Sinh các trên chiến trường cổ ở bên ngoài đều nghe thấy. Thoáng chốc, đầu óc họ chợt nổ ầm ầm, hết sức hoảng sợ, rồi không khỏi nhìn về phía Tô Minh bằng ánh mắt đầy thương xót. Giờ, dưới dòng khí ăn mòn và sát khí kia, hơn nữa, siêu trọng lực trong mê cung còn mạnh lên rất nhiều lần thì Tô Minh chết chắc rồi! Vả lại, đó là do anh tự làm tự chịu! Tô Minh anh có trâu thì cũng đừng kiêu ngạo như vậy, không nên ngẩng đầu, khinh bỉ cười lão Quy kia! Thiệt tình, chán sống rồi hả? Mới sống chưa đến 10 ngàn năm đã cảm thấy đủ rồi à?
Có điều, giờ phút này, nếu có người quan sát một cách kỹ càng Huyền Võ Tiên Quy sẽ phát hiện nó có đôi chút khác lạ. Hình như cơ thể khổng lồ như một ngọn núi của nó chợt run lên một cái.
Có vẻ, ban nãy nó dùng suy nghĩ liên lạc với mê cung chết chóc, khiến siêu trọng lực bên trong mạnh lên nhiều như vậy cũng không phải là chẳng trả một cái giá nào. Rõ ràng, làm vậy cũng khiến Huyền Võ Tiên Quy tiêu hao rất lớn.
Nghĩ kỹ lại thì cũng bình thường thôi. Nếu không trả bất cứ cái giá nào mà có thể tùy tiện điều khiển trọng lực trong mê cung thì chẳng phải là vô địch rồi? Nếu muốn thì có khiến siêu trọng lực mạnh lên không giới hạn, dẫn đến sức mạnh của nó cũng tăng lên vô hạn ư? Đương nhiên là không thể nào!
Song, mặc kệ thế nào, lúc này dù Huyền Võ Tiên Quy có tức đến mức muốn sớm thấy Tô Minh chết một cách thê thảm thế nào, thì cũng phải kiên nhẫn làm siêu trọng lực mạnh lên dần dần.
Rõ ràng có thể thấy được, cơ thể Tô Minh cũng run lên.
Nhưng mà! Sau đó lại trở nên bình thường, ngay cả sắc mặt cũng không chút thay đổi, hô hấp đều đều, bước chân vẫn vững vàng như cũ, chẳng có gì là quá sức.
Cảnh tượng ấy cũng khiến cho rất nhiều chấn động đến nỗi muồn quỳ xuống lạy anh.
Tuy không tự mình cảm nhận, nhưng cũng đoán được lúc này, trong tình trạng siêu trọng lực mạnh lên nhiều như vậy, sức ép mà Tô Minh phải chịu đựng khi cõng Mạc Thanh Nhạn sẽ đáng sợ như thế nào!
Đám người lão Hồng đã nhanh chóng tính toán, từ lúc Mạc Thanh Nhạn bước vào mê cung thì gần như đã bị siêu trọng lực bên trong ép đến mức không bước ra nổi một bước. Mà với cảnh giới của Mạc Thanh Nhạn, cộng cả sức mạnh, pháp tắc lẫn tiên nguyên vô, có thể khiến cô ấy di chuyển được dưới sức ép khoảng 10 ngàn Long lực.
Vậy thì, giờ nó đã tăng lên gấp mấy lần, chính là từ 10 ngàn lên 20 ngàn, rồi 40 ngàn, sau đó là 80 ngàn.
Siêu trọng lực với sức ép 80 ngàn Long lực!
Lão Hồng chỉ có thể nói, ngay cả bà ta, dưới sức ép ấy thì đừng nói bước đi, e rằng nhấc chân thôi đã không làm nổi rồi. Thậm chí, vì siêu trọng lực khủng bố ấy mà xương cốt, máu huyết trong cơ thể còn bị dập nát nữa là!
Nhưng Tô Minh chẳng những có thể làm được một cách dễ dàng, sắc mặt, hô hấp đều rất bình tĩnh, đã thế còn cõng Mạc Thanh Nhạn, tiếp tục bước đi đầy thong dong.
Điều này...