Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 2805: "Vô liêm sỉ!"




Không nói những thứ khác, chỉ nói về Diễm Huyền Kình, trên con đường hỏa vô cùng vô cùng nghịch thiên, sớm đã đạt đến đỉnh phong trong cảnh giới Hồng Mông tầng chín đỉnh phong từ hơn một tỷ năm trước rồi, trong hơn tỷ năm nay, Diễm Huyền Kình vẫn có tiến bộ vượt bậc, Diễm Huyền Kình hiện tại có thể dễ dàng nghiền chết tám người mười người võ giả cảnh giới Hồng Mông tầng chín đỉnh phong cùng lúc vây công ông, đủ để thấy rõ hàm lượng của cảnh giới Hồng Mông tầng chín đỉnh phong của Diễm Huyền Kình này có bao nhiêu đáng sợ, nội tình sâu như thế nào, nhưng cho tới trước mắt, Diễm Huyền Kình vẫn chưa tiếp xúc qua với bất cứ thứ gì về cảnh giới Tru.
Có thể thấy được sự khó khăn và hiếm có của cảnh giới Tru.
Mà đối với Huyền Võ Tiên Quy, dưới tình huống tự bản thân đã dốc toàn lực để thôi động siêu trọng lực trong mê cung chết chóc, cho dù là võ giả cảnh giới bán bộ Tru Mệnh cũng không thể chống đỡ, nhưng một tên nhãi ranh thấp kém đến cảnh giới Hồng Minh cũng không phải như Tô Minh lại có thể nhẹ nhàng làm được.
Chấn động kịch liệt có thừa, còn có cả sỉ nhục.
"Không tin nữa!", Huyền Võ Tiên Quy thì thào tự nói, thanh âm giống như tiếng thì thầm của một con cự thú hư không, thanh âm chói tai sắc bén, rơi vào trong tai khiến trái tim người nghe như muốn dừng đập vậy.
Cùng với tự nói, Huyền Võ Tiên Quy hai mắt sáng lên, nhìn về phía mê cung chết chóc.
Thân hình quái vật khổng lồ của Huyền Võ Tiên Quy rõ ràng lần nữa run lên, lần này, cho dù là một vài đệ tử bình thường của Chúng Sinh các cũng đều có thể nhìn ra, Huyền Võ Tiên Quy tựa hồ có chút tiêu hao, tựa hồ có chút đã cố hết sức.
"Vô liêm sỉ!", Diễm Huyền Kình nghiến răng nghiến lợi, trong lòng hận nỗi không thể chém Huyền Võ Tiên Quy ra thành tám đoạn, nhưng lại không thể làm gì.
Trong mê cung chết chóc, thân hình Tô Minh lảo đảo một cái, suýt chút nữa là ngã xuống. Có điều, cũng chỉ dừng lại lảo đảo một cái, tiếp theo lại giữ vững được bước chân, vững vàng cõng Mạc Thanh Nhạn, tựa hồ lảo đảo vừa nãy chỉ là ảo giác.
"Lão Quy đó dường như miễn cưỡng điều động tất cả siêu trọng lực trong mê cung chết chóc, tập trung bám theo Tô Minh, nếu như vậy thì mức độ trọng lực của siêu trọng lực lần nữa bạo tăng! Đây là nguyên nhân khiến tên tiểu tạp chủng đó đột nhiên lảo đảo, nhưng tên tiểu tạp chủng đó cũng chỉ lảo đảo mà thôi! Thấy quỷ rồi!", lão Hồng thì thào tự nói, đã nhìn ra được.
Lão Hồng nhìn rất thấu đáo.
Huyền Võ Tiên Quy quả thực khống chế trọng lực tập trung bên trong mê cung chết chóc, toàn bộ tập trung ngưng tụ đuổi theo Tô Minh.
Dựa vào tính toán của Huyền Võ Tiên Quy, lúc này, siêu trọng lực mà Tô Minh nhận phải đại khái đạt tới trên 150000 long lực, con số này cho dù là bản thân Huyền Võ Tiên Quy cũng có chút khó khăn, cũng không thể khống chế được.
Nhưng Tô Minh...
Huyền Võ Tiên Quy há hốc miệng, trên gương mặt biến hóa thành người thần sắc không ngừng dao động, âm trầm bất định, như sắp nhỏ nước rồi, đến hô hấp của Huyền Võ Tiên Quy cũng bắt đầu nặng nề, hít thở một cái phảng phất như muốn hủy diệt chôn vùi luôn hòn đảo nhỏ nơi cư trú của Khôi Tiên.
Có thể thấy dao động cảm xúc của Huyền Võ Tiên Quy lớn thế nào.
Thậm chí hơn, Huyền Võ Tiên Quy còn có chút hối hận, hối hận vì đã để Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn tiến vào trong mê cung chết chóc, nên vừa vào đã giết chết Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn mới là điều ổn thỏa nhất.
"Cũng may, đây mới chỉ là bắt đầu, cậu ta sẽ có lúc kiệt lực, cũng không thể không chút sơ xuất nào, suy cho cùng cậu ta vẫn phải chết", sau vài lượt hô hấp, Huyền Võ Tiên Quy tự an ủi bản thân, tinh thần ổn định lại được chút.
Còn Tô Minh lúc này đã cõng Mạc Thanh Nhạn vượt qua ước chừng hàng trăm thông đạo rồi.
Mỗi lần lựa chọn thông đạo đều tuyệt đối chính xác.
Mỗi lần lựa chọn thông đạo đều không cần đến một chút thời gian do dự nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.