Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 2824: Tô Minh vừa nhúc nhích, vô số người đều hoảng sợ.  




Thời gian trôi qua từng phút một, Tô Minh đắm chìm trong thế giới kiếm đạo không thoát ra được. Ban đầu, anh nhìn núi kiếm chính là một ngọn núi. Nhưng dần dần, anh thấy được kiếm nguyên di chuyển một cách tùy ý như một con sông lớn, mênh mông, cuồn cuộn, bá đạo bao phủ mọi thứ, đe dọa muôn dân, thể hiện rõ sự điên cuồng của mình.
Anh nhìn một hồi, không hiểu sao lại thấy nó biến thành một thanh kiếm. Một thanh kiếm cao chót vót, kiêu ngạo, kiên định, thẳng tắp như chống đỡ cả đất trời.
Nhưng nhìn hồi lại thấy nó giống một kiếm phôi mới sinh, từ khi bi bô tập nói đến hiểu được kiếm đạo, bay lượn cùng gió, tràn ngập khí thế. Sau đó, nó lớn lên, rồi trở về hình dạng ban đầu... Toàn bộ quá trình trưởng thành của nó giống như một thước phim của đời người.
Song, anh nhìn rồi nhìn thì thấy nó không còn là một ngọn núi, mà là vạn vật, là đạo, là thần, là sự sống và cái chết, là những hành tinh, là hàng tỷ năm tháng khai thiên lập địa, là mọi thứ mà Tô Minh có thể nghĩ đến.
Tô Minh đắm chìm trong thế giới kiếm đạo, nói chính xác hơn là chìm trong thế giới của núi kiếm, nên không phát hiện kiếm tâm trong cơ thể thật của mình ở trong mê cung đang chầm chậm xoay tròn. Cứ mỗi một vòng, nó sẽ phun ra một ít tạp chất trong kiếm đạo.
Mỗi một vòng, nhịp đập của kiếm tâm sẽ càng trở nên lắng đọng. Dần dà, trông nó như đã chết, cực kỳ im lặng, nhưng lại tỏa ra ánh sáng thần bí, hoàn mỹ không nói nên lời.
Kiếm tâm đang lột xác!
Thời gian dần trôi, Tô Minh đã quên mất khái niệm về thời gian. Anh như về tời quãng thời gian rèn luyện cơ thể trong 10 ngàn năm ở Kiếp tông.
Tô Minh cảm thấy rất hài lòng, mỗi lần anh nhìn núi kiếm đều sẽ có gặt hái, đều sẽ có cách hiểu mới về kiếm đạo. Cảm giác ấy rất đã.
Dần dần, không hiểu sao Tô Minh lại cảm thấy hình như núi kiếm kia đang kêu gọi mình. Giờ phút này, thần hồn Tô Minh đang ngồi khoanh chân dưới chân núi chỉ là tinh thần của anh lại bỗng dưng đứng phắt dậy, đi về phía núi kiếm.
Tô Minh vừa nhúc nhích, vô số người đều hoảng sợ.
"Đù, mau, mau nhìn kìa, anh ta đi về phía núi kiếm. Nếu tôi nhớ không nhầm thì trước đây có mấy đệ tử Chúng Sinh các định đến gần nó đã bị kiếm đạo cắn trả, bị thương nặng suýt chết".
"Mà anh ta lại chỉ là thần hồn, nếu như bị luồng kiếm đạo khủng bố kia bổ trúng thì chắc sẽ hồn phi phách tán nhỉ?"
"Mấy người nhìn kìa, hình như Tô Minh vẫn nhắm mắt và đắm chìm trong thế giới kiếm đạo, kỳ lạ ghê!"
...
Hơn triệu người trong Chúng Sinh các bên ngoài sôi nổi bàn tán, vừa mong đợi, lại căng thẳng, kích động.
Mà ánh mắt Huyền Võ Tiên Quy lại sáng lên, trong lòng thầm cầu nguyện: núi kiếm ơi, mau bổ một luồng sấm sét kiếm đạo lên người tên nhóc kia đi, không dám mong sẽ giết được cậu ta, nhưng cũng phải khiến thằng oắt đó bị thương nặng! Có vậy, kế hoạch và dự định ban đầu của tôi mới thực hiện được.
Ngay sau đó, khi thần hồn Tô Minh càng đến gần núi kiếm, quả nhiên, biển sấm sét trên không đã bắt đầu quay cuồng, sấm rung chớp giật, khiến người ta rợn da gà, như có thần sấm đang tức giận, trút cả biển sấm sét xuống. Thậm chí, lúc này, toàn bộ bí cảnh Chúng Sinh cũng có cảm giác như sắp bị xé toang.
Vốn sấm sét đã có thể so với hai loại thuộc tính mang đầy tính công kích như hỏa và kiếm, đặc biệt là nó còn cực kỳ phù hợp với thuộc tính hủy diệt. Thế nên, một khi sấm sét phát cuồng thì có thể hiểu được sự khủng bố của nó rồi đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.