*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tô Minh liền đi đến kho chứa đồ. Thật ra, kho chứa đồ trong biệt thự nhà họ Tô rất đặc biệt, bởi đó là một tầng hầm.
Lối vào cũng không bị che mà ở ngay bên dưới miếng lót sàn nhà có thể di chuyển được ở góc tường sát phía nam của phòng lớn biệt thự.
Tô Minh quét nhìn một cái thì phát hiện miếng lót sàn nhà có dấu tích bị dịch chuyển. Rõ ràng là kẻ đứng sau nhà họ Từ đã sai người đến lục soát kho chứa đồ dưới tầng hầm rồi.
Tô Minh cất bước đi xuống. Lúc mở sàn nhà di động ra thì mùi ẩm mốc xông lên mũi.
Kho chứa đồ rất tối, Tô Minh giơ tay bật công tắc lên thì cầu thang bằng gỗ xuất hiện trước mặt.
Tô Minh đi xuống, cầu thang bằng gỗ phát ra tiếng kêu ken két.
Rất nhanh, Tô Minh đi xuống cầu thang thì cảnh tượng trước mặt vô cùng hỗn loạn. Hơn nữa, có thể nhìn ra kho này bị lục rất nhiều lần rồi và bị lục rất kỹ.
Nhưng xem ra chúng không tìm được thứ gì cả.
Tô Minh không tìm bừa mà anh đảo mắt nhanh là tìm thấy một chiếc xe ô tô điện điều khiển từ xa bị đá lăn trên đất.
Đây là chiếc xe ô tô đồ chơi mà ngày bé Tô Minh hay chơi, nó dài 1m và rộng nửa mét.
Hồi nhỏ, khi chơi trốn tìm với em gái thì Tô Minh thích nhất là trốn trong kho, trốn phía sau chiếc xe ô tô đồ chơi này. Nhưng mỗi lần đều bị Ly Nhi tìm ra được.
“Mẹ biết rõ là mình thích trốn phía sau xe nhất”, Tô Minh hít một hơi thật sâu, lẩm bẩm.
Và anh bắt đầu kiểm tra chiếc xe đó.
Rất nhanh anh đã phát hiện ra, chiếc xe đồ chơi này có chìa khóa, chìa khóa bằng điện có thể khởi động như chiếc xe thật.
“Hai chiếc?”, Tô Minh nhìn chằm chằm vào chiếc chìa khóa đó, ánh mắt sáng lên. Nếu như anh nhớ không nhầm thì chiếc xe này chỉ có một chiếc chìa khóa có điện thật thôi.
Đúng rồi, Tô Minh nhớ rất rõ, chỉ có một chiếc thôi.
Vậy thì chiếc khóa còn lại là gì? Tô Minh quan sát thật kỹ chiếc khóa còn lại đó, thoạt nhìn rất bình thường nhưng khi cầm trong tay thì rất có lực, dường như được làm bằng vàng đặc biệt.
“Chìa còn lại là mẹ để lại cho mình. Mẹ để ở chỗ dễ nhìn thấy nhất, vừa nhìn đã thấy, không che đậy gì. Nhưng chính vì như vậy nên người khác mới không để ý và không tìm thấy nó chăng?”
Tô Minh không kìm được mà khen một câu, mẹ mình đúng là thông minh thật.
Nếu như không phải mẹ anh trăn trối lời sau cùng thì anh đã không phát hiện ra rồi.
“Chìa khóa này chắc là để mở một hộp nào đó. Hộp đó chắc chắn nằm trong tủ đựng búp bê trong phòng của Ly Nhi”, nghĩ xong, Tô Minh rời khỏi kho chứa đồ rồi đi đến phòng ngủ của Ly Nhi ở tầng hai.
Anh đi thẳng đến tủ đựng búp bê, mở tủ ra tìm một lúc nhưng không thấy điểm gì đặc biệt cả. Nhưng nửa tiếng sau thì cuối cùng anh cũng phát hiện ra.
“Hai tầng? Trong chiếc tủ đơn giản đựng búp bê mà lại có chức năng này? Lại còn làm tinh xảo như vậy nữa?”, Tô Minh đờ người ra.
Tô Minh mở tầng hai ra, quả nhiên trong không gian của tầng hai có đặt một chiếc hộp bằng vàng màu tím đỏ.
Tủ đó đã khóa. Lúc này tim Tô Minh đập loạn nhịp, không biết rốt cuộc trong đây có bí mật gì?
Anh dùng chiếc chìa khóa kia để mở, quả nhiên mở được.
Trong đó có một quyển sổ nhỏ có ba trang.
Mỗi trang đều được làm bằng da thú. Tô Minh không nhìn ra đó là da của con gì nhưng nó rất dày, chất liệu cũng rất tốt, lại còn có mùi thơm thoang thoảng.
Hơn nữa, da thú này rất cũ, cảm giác như đã qua hàng trăm năm rồi.
Trên ba trang da thú đó có ghi lại từng bức vẽ, dày đặc kín mít. Và những bức vẽ đó là huyệt vị kinh mạch, còn có đường vận chuyển chân khí.
“Võ kỹ?”, Tô Minh kinh ngạc, mắt trợn trừng.
Võ kỹ là thứ vô cùng quý hiếm ở Huyền Linh Sơn.
Không ngờ nhà họ Tô lại cất giấu võ kỹ? Hơn nữa nhìn ghi chép trên da thú thì đây đều là võ công cao cường. Bởi vì nó quá phức tạp, đường vận chuyển chân khí quá phức tạp.
Thông thường mà nói, võ công càng cao thì đường vận chuyển chân khí càng phức tạp, yêu cầu đối với tu giả võ đạo càng cao thì lại càng khó tu luyện.
“Ít nhất cũng là võ công huyền cấp… Thậm chí là địa cấp? Hay là thiên cấp?”, Tô Minh nuốt nước bọt, trong đầu thấy choáng váng.
Võ kỹ có thể chia làm các cấp như sau: nhân cấp, hoàng cấp, huyền cấp, địa cấp và thiên cấp.
Ở Huyền Linh Sơn, võ kỹ nhân cấp khiến người ta muốn tranh giành đến mất mạng; hoàng cấp thuộc hàng báu vật. Và không ngờ nhà họ Tô lại có huyền cấp? Thật không thể tin nổi.
“Thiên Viên Kiếm?”, Tô Minh tìm thật kỹ trong cuốn sổ được làm bằng da thú kia, tốn bao nhiêu công sức cuối cùng cũng tìm được tên của võ kỹ này.
“Là kiếm pháp ư? Vô cùng hợp với mình”, Tô Minh có chút kích động.
Ba năm nay anh tu luyện ở Huyền Linh Sơn, thứ anh luyện nhiều nhất là kiếm pháp.
Nhưng trước đây anh luyện kiếm pháp ở nhân cấp hậu kỳ với tên gọi “Lạc Vân Kiếm”, cũng vô cùng quý báu nhưng nó còn kém xa “Thiên Viên Kiếm”.
“Chiêu đầu tiên trong ‘Thiên Viên Kiếm’ là ‘tuyệt mệnh phong vân’; chiêu thứ hai là ‘sinh tử chớp ảnh’; chiêu thứ ba là ‘thiên địa cửu sát’”.
“Chẳng trách kẻ đứng phía sau nhà họ Từ lại hết lần này đến lần khác đến lục tung biệt thự nhà họ Tô, thì ra mục đích là tìm cuốn sổ này.
“Nhưng, rốt cuộc kẻ đứng sau đó là ai? Tại sao lại biết nhà họ Tô có ‘Thiên Viên Kiếm’?”
“Nhà họ Tô chỉ là gia tộc nhỏ ở thành phố hạng ba, sao lại có được võ kỹ huyền cấp mà tông môn hàng ngàn năm ở Huyền Linh Sơn không có được?”
…
Trong lòng Tô Minh có rất nhiều câu hỏi.
“Nếu biết còn ẩn chứa nhiều bí mật như vậy, đáng lẽ ban đầu nên giữ lại mạng của Từ Chấn Dực và Từ Viêm. Biết đâu có thể hỏi ra manh mối về kẻ đứng sau kia”, Tô Minh lẩm bẩm.
Một hồi lâu, Tô Minh rời khỏi biệt thự nhà họ Tô.
“Tạm thời gác lại chuyện liên quan đến kẻ đứng sau đó. Bây giờ vẫn phải chăm chỉ tu luyện, nếu không thì tìm được kẻ đó cũng không thể báo thù được”, Tô Minh có một dự cảm, kẻ đứng sau có thực lực vô cùng mạnh.
Tô Minh gọi xe rời khỏi biệt thự nhà họ Tô và đi đến nghĩa trang Tây Vĩ Ba.
Đây là nghĩa trang lớn nhất của thành phố Dương Giang, bố mẹ Tô Minh được chôn ở đây.
Ba năm không về, nên giờ về rồi thì tất nhiên anh muốn đến thăm bố mẹ mình trước.
Một tiếng sau, Tô Minh đến quỳ trước mộ.
“Bố, mẹ! Con trai về rồi, bố mẹ ở dưới suối vàng cứ an tâm. Con nhất định sẽ báo thù cho bố mẹ. Nhà họ Từ đã bị diệt, vẫn còn nhà họ Lam và kẻ đứng phía sau, con sẽ không tha cho bất cứ kẻ nào”, Tô Minh nói mà khóe mắt đỏ ửng.
Tô Minh có mua loại rượu mà khi còn sống bố anh thích uống nhất và cả bánh ngọt mẹ anh thích ăn nhất.
Anh dập đầu ba cái, sau đó đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Nhưng đúng lúc này, thân người anh run rẩy rồi dừng bước chân. Bởi anh nhìn thấy có nén hương được cắm ở trước mộ.
“Lạ thật! Ba năm nay có người đến tảo mộ cho bố mẹ mình sao?”, Tần Minh lẩm bẩm một câu với vẻ không ngờ.
Nhưng sau đó anh giật mình trợn trừng mắt lên. Anh khom người nhặt từ trên đất lên một chiếc kim băng bằng vàng, hình con bướm.
Chiếc kim