*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Toàn thân Tô Minh run rẩy, sắc mặt đỏ ửng.
Anh không thể bình tĩnh được, tim đập nhanh hơn, tay nắm chặt cây kim băng. Ba năm nay, lần đầu tiên anh kích động như vậy.
“Nếu như Ly Nhi chưa chết, vậy thì rất có thể con bé cố ý đánh rơi kim băng ở đây. Ly Nhi muốn nói cho mình biết, con bé vẫn chưa chết. Xem ra năm đó Ly Nhi nhảy xuống biển nhưng không chết. Chẳng trách năm đó tìm kiếm gần bờ mà không thấy xác đâu”.
“Nếu như Ly Nhi chưa chết thì tại sao con bé không đến gặp mình?”
“Xem ra, Ly Nhi đang cất giấu bí mật gì đó”.
…
Tô Minh vò đầu suy nghĩ: “Chắc chắn Ly Nhi giấu bí mật gì đó”.
Tại sao Tô Minh lại nghĩ như vậy?
Bởi vì Ly Nhi không phải là con gái ruột của bố mẹ Tô Minh. Anh và cô ấy không có quan hệ huyết thống.
Khi Tô Minh 8 tuổi thì có một ngày bố anh đột nhiên dẫn về một đứa trẻ khoảng 7 tuổi, tên là Ly Nhi. Bố nói là cô bé bị lạc ở núi Phượng Hoàng.
Trước đây anh chưa từng suy nghĩ đến vấn đề này. Bởi vì lúc đó Ly Nhi mới chỉ có 7 tuổi.
Một đứa trẻ 7 tuổi thì sao lại lạc đường ở nơi hoang vu như núi Phượng Hoàng? 7 tuổi thì không thể vào đó được.
Thật kỳ lạ!
Ngoài ra, từ nhỏ anh đã thấy mắt của Ly Nhi rất đặc biệt. Thỉnh thoảng mắt cô ấy phát ra ánh sáng màu xanh nhạt.
Còn cả chuyện trên người Ly Nhi có mùi thơm đặc biệt. Cô bé nói là bẩm sinh đã thế rồi.
“Bất luận trên người Ly Nhi có bí mật gì thì cô bé vẫn là người thân duy nhất trên đời này của mình”, Tô Minh lẩm bẩm, nắm chặt tay và tự nhủ: “Ly Nhi! Anh sẽ tìm được em!”
Sau đó, lúc Tô Minh chuẩn bị rời đi thì đột nhiên có người đến.
“Cô đến đây làm gì?”, Tô Minh nhìn về phía đối phương với vẻ kinh ngạc.
Bởi người đó chính là Trần Chỉ Tình.
Trần Chỉ Tình đặt một bó hoa ở trước mộ bố mẹ Tô Minh, sau đó khom người thật sâu.
Sau đó cô ta nhìn Tô Minh, nói: “Đi theo tôi!”
“Có chuyện gì vậy?”, Tô Minh hỏi.
Trần Chỉ Tình không đáp lại rồi đi bên cạnh anh.
Hai người đi ra khỏi nghĩa trang Tây Vĩ Ba, bên ngoài đã đậu sẵn chiếc xe thể thao Bently.
“Lên xe đi!”, Trần Chỉ Tình ngồi vào ghế lái chính, còn Tô Minh ngồi ghế phụ.
“Ù, ù, ù…”, xe rít lên một tiếng rồi đi về phía thành phố.
“Anh thích khách sạn Ritz-Carlton hay khách sạn Lacrosse? Hay khách sạn W?”, trong lúc hỏi, trên mặt Trần Chỉ Tình không hề có ý nói đùa.
Cô ta mặc chiếc váy dài màu đen tôn lên vóc dáng gợi cảm, đôi chân dài thẳng tắp cùng đôi tất da chân cuốn hút.
Đôi chân dài không ngừng đạp ga rồi phanh gấp khiến cô ta có phần nào đó hoang dã trong vẻ gợi cảm đó.
“Vụ cá cược ngủ với tôi á?”, Tô Minh hỏi một cách quái dị nhưng cũng đầy hứng thú: “Vội thế à?”
“Ừm! Không đợi được nữa. Nếu anh muốn ngủ với tôi thì chỉ có tối nay thôi. Trần Chỉ Tình này nói lời giữ lời, nếu đã cá cược với anh thì tôi nhất định phải làm”.
Trên gò má của Trần Chỉ Tình ửng đỏ, sau đó cô quay đầu trừng mắt nhìn Tô Minh một cái, sau đó với vẻ mơ hồ.
“Tại sao?”
“Ngày mai tôi phải rời thành phố Dương Giang rồi. Sau này có lẽ chúng ta không gặp lại nữa”, Trần Chỉ Tình mỉm cười. Mặc dù là nụ cười mê hoặc lòng người nhưng Tô Minh có thể nhìn ra điều gì đó khác biệt từ tiếng cười đó.
“Rời thành phố Dương Giang thì cô đi đâu?”
“Tôi cũng không biết!”, Trần Chỉ Tình lắc đầu, trong lòng không kìm nổi mà nói thầm: “Ngày mai là đêm trăng rằm”.
Mỗi lần đến đêm trăng rằm, cô ta đều đau đến nỗi chết đi sống lại.
Ngày mai bác sĩ Dương