Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 32: Cô ghen đấy à?




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trên đường đi về phía nhà họ Trần thì điện thoại của Trần Chỉ Tình đột nhiên đổ chuông.
Đó là ông Trần gọi điện thoại đến.
Trần Chỉ Tình do dự một lát, cuối cùng vẫn nhận điện thoại.
“Chỉ Tình! Cháu ở đâu vậy, mau về nhà đi. Bác sĩ Dương và học trò của cô ta đến rồi đấy”, giọng nói của ông Trần có chút gấp gáp.
Khó khăn lắm mới mời được bác sĩ Dương và học trò của cô ta đến trị bệnh cho cháu gái. Nếu như để lỡ giờ khiến bác sĩ Dương tức giận thì đúng là phí công.
“Cháu đang trên đường về rồi ạ!”, Trần Chỉ Tình nói, sau đó giậm ga thật mạnh, xe tăng tốc vụt đi.
Trần Chỉ Tình nói xong thì cúp điện thoại, sau đó nhìn Tô Minh, nói: “Tô Minh! Anh hãy hứa với tôi, hôm nay đến nhà họ Trần anh nhất định phải giữ bình tĩnh nhé. Tôi…”.
Võ đạo của Tô Minh thật sự quá khủng khiếp. Một khi anh mất bình tĩnh thì hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
“Cô cứ yên tâm đi!”, Tô Minh cười, nói. Ban nãy anh cũng mơ hồ nghe thấy cuộc nói chuyện của ông Trần và Trần Chỉ Tình. Nghe thấy ba chữ ‘bác sĩ Dương’ thì anh đã đoán được phần nào.
Bác sĩ Dương? Nếu như có tài năng thật sự và đến để chữa bệnh cứu Trần Chỉ Tình thì còn được. Nhưng nếu như không có năng lực và có dụng ý khác thì đừng trách Tô Minh không khách khí.
Trên đường về, Tô Minh im lặng và chỉ tủm tỉm cười, thỉnh thoảng lại nhìn Trần Chỉ Tình đang chăm chú lái xe.
“Tô Minh! Anh… Anh cứ nhìn tôi làm gì?”
“Xinh hơn rồi!”, Tô Minh nói rất thật lòng. Trần Chỉ Tình từ một cô gái giờ đây đã thành người phụ nữ của mình nên trông càng đằm thắm hơn, giống như đóa hoa mẫu đơn nở rộ và đẹp đến nao lòng.
“Chả nói được câu nào ra hồn! Đồ háo sắc!”, Trần Chỉ Tình hừ lạnh một tiếng nhưng tim lại đập loạn nhịp, lại còn cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
Rõ ràng là sau vụ cá cược đêm hôm qua thì cô ta và Tô Minh sẽ không còn dây dưa gì nữa… Nhưng mọi thứ hoàn toàn không giống như cô ta tưởng tượng.
Trần Chỉ Tình do dự một lát, cuối cùng vẫn lên tiếng: “Tiêu Nguyệt…”.
“Tiêu Nguyệt?”, Tô Minh có chút bất ngờ, sau đó cười hỏi: “Chỉ Tình! Hình như cô đang ghen?”
“Ai… Ai thèm ghen chứ?”, sắc mặt Trần Chỉ Tình lập tức đỏ ửng lên, cảm thấy không tự nhiên rồi giơ tay vén tóc.
“Nhưng cô không cần ghen với Tiêu Nguyệt. Tôi không còn tình cảm gì với cô ấy nữa rồi”.
“Nhưng cô ta không từ bỏ đâu”, trong lòng cô ta nghĩ đến câu ‘Con gái theo đuổi con trai thì chả ai thoát được’. Huống hồ, ba năm trước, Tô Minh và Tiêu Nguyệt cũng là một cặp.
Càng nghĩ Trần Chỉ Tình càng thấy ghen tỵ, trong lòng lại thấy chua xót.
Đến khi xe ô tô dừng lại trước biệt thự nhà họ Trần, cô ta mới hít một hơi thật sâu, không kìm được mà tự nhủ: “Trần Chỉ Tình! Mày làm sao vậy? Mày yêu Tô Minh rồi sao? Mày ghen cái gì chứ? Từ nay về sau mày và anh ấy sẽ không gặp lại nhau nữa, sau này anh ấy nên duyên với ai thì có liên quan gì đến mày?”
Biệt thự của nhà họ Trần không hoành tráng nhưng sau khi đi vào trong thì có thể nhìn thấy những thứ vô cùng quý hiếm và ít gặp, như đá xốp đẳng cấp hoặc thông Hoàng Sơn, tất cả đều là đồ quý.
Quả nhiên gia tộc quý tộc danh tiếng vẫn có thực lực hơn hẳn.
Rất nhanh, Trần Chỉ Tình và Tô Minh đi vào phòng lớn của biệt thự nhà họ Trần.
Bố trí trong phòng đều theo phong cách phương đông.
Trong phòng có tổng cộng bốn người. Một người là ông Trần, còn một người phụ nữ trung niên tầm 50 tuổi ngồi đối diện ông ta. Phía sau bà ta còn có một nam thanh niên tầm 25, 26 tuổi và cả người giúp việc đang pha trà cho ông Trần và người phụ nữ trung niên.
Thấy Trần Chỉ Tình và Tô Minh cùng đi vào, ông Trần có chút bất ngờ. Bất ngờ là không ngờ Trần Chỉ Tình lại dẫn Tô Minh về cùng?
“Cậu Tô đích thân đến đây, nhà họ Trần đúng là vinh dự vô cùng”, ông Trần vội lên tiếng, trong giọng nói đầy vẻ cung kính.
Hôm qua ông ta đã nhìn rõ thực lực khủng khiếp của Tô Minh ở phòng tổ chức lễ cưới trong khách sạn Đông Nam.
Với thực lực khủng khiếp như Tô Minh thì nhà họ Trần không thể chọc vào được.
“Ông Trần! Cứ gọi tôi là Tô Minh là được!”, thái độ của Tô Minh cũng rất hòa nhã, dù sao thì đối phương cũng là ông nội của Chỉ Tình.
“Bác sĩ Dương! Cậu Trịnh! Tôi xin giới thiệu một chút, đây là cậu Tô, là bạn của Chỉ Tình. Tô Minh! Đây là bác sĩ Dương và Trịnh Đồ, học trò của bác sĩ Dương”, ông Trần giới thiệu một lượt.
Dương Tố Ngọc thoạt nhìn là người ít nói nên chỉ gật đầu với Tô Minh một cái.
Còn Trịnh Đồ không thèm gật đầu với Tô Minh. Tô Minh có thể nhìn ra vẻ thù địch từ ánh mắt của hắn.
Thú vị đấy!
Tất nhiên Trịnh Đồ có ý thù địch với Tô Minh rồi. Bởi vì hắn đã coi Trần Chỉ Tình là người của mình. Giờ đây cô ta lại dẫn một người đàn ông lạ về nhà, hơn nữa hai người lại thân mật như vậy nên hắn thấy đố kỵ và không vui.
Còn tại sao hắn lại coi Trần Chỉ Tình như người của mình? Lý do rất đơn giản! Từ nay về sau, sau khi sư tôn trị khỏi bệnh cho Trần Chỉ Tình, theo như ước hẹn thì từ nay về sau cô ta phải đi theo sư tôn và ẩn cư ở rừng sâu.
Đến lúc đó, chỉ có sư tôn, hắn và Trần Chỉ Tình sống ở nơi xa xăm đó thôi. Hắn sẽ là người con trai duy nhất ở bên cạnh Trần Chỉ Tình, cuối cùng thì cô ta chắc chắn sẽ phải gả cho mình. Cô ta trở thành người phụ nữ của mình là điều chắc chắn rồi.
Trần Chỉ Tình quá đẹp, đẹp đến nỗi khiến tim hắn đập loạn nhịp. Có nằm mơ hắn cũng muốn có được Trần Chỉ Tình.
Đúng lúc này, lại có hai người vội vàng đi vào biệt thự.
Hai người trung niên có dung mạo khá giống với Trần Chỉ Tình.
“Bố, mẹ!”, Trần Chỉ Tình lên tiếng gọi.
“Chào bác sĩ Dương! Chúng tôi là bố mẹ của Chỉ Tình. Tôi là Trần Đằng, bố của Chỉ Tình; còn mẹ cháu là Hứa Vân”. Hai người trung niên cung kính chào hỏi Dương Tố Ngọc.
Trịnh Đồ có chút kiêu ngạo, thị uy nhìn chằm chằm vào Tô Minh, ánh mắt dường như muốn nói: “Thằng nhóc! Mày nhìn đi, đến bố mẹ của Trần Chỉ Tình cũng cung kính với sư tôn của tao vậy mà”.
“Bố, mẹ! Anh ấy là Tô Minh, bạn của con”, thấy bố mẹ mình phớt lờ Tô Minh nên Trần Chỉ Tình vội nói.
“Chào cô chú!”, Tô Minh cười nói.
“Ừm!”, Trần Đằng chỉ ừ một tiếng chứ không hề biết về thân phận của Tô Minh.
Ông ta làm việc ở nước ngoài, nếu như không phải biết tin con gái có hy vọng được chữa trị thì ông ta sẽ không quay về.
Thái độ lạnh lùng của ông ta với Tô Minh là hoàn toàn bình thường. Ông ta chỉ nghĩ Tô Minh là người theo đuổi con gái mình, tất nhiên trong lòng cũng thấy kỳ lạ. Bởi vì đây là lần đầu tiên con gái đưa người lạ về nhà.
Hứa Vân cũng nhìn Tô Minh và cũng không có thiện cảm lắm. Lúc này bà ta chỉ nghĩ đến chuyện bác sĩ Dương có thể chữa được bệnh của con gái mình.
“Bố, mẹ! Hai người…”, Trần Chỉ Tình có chút bất mãn với thái độ của hai người với Tô Minh. Cô ta vừa định nói gì thì không ngờ Dương Tố Ngọc đứng lên, thản nhiên nói: “Chúng ta bắt đầu thôi! Thời gian của tôi có hạn”.
Dương Tố Ngọc nhìn về phía Trần Chỉ Tình, nói: “Cô đi theo tôi ra nhà sau để tôi chữa bệnh cho. Những người khác không được vào”.
Nói xong, Dương Tố Ngọc nhìn học trò Trịnh Đồ, nói: “Đồ Nhi! Bên ngoài giao lại cho con, không được để người khác vào quấy rầy”.
“Vâng thưa sư tôn”, Trịnh Đồ cung kính gật đầu, nói.
“Tô Minh! Có một vài việc đợi tôi chữa bệnh xong sẽ nói với anh”, Trần Chỉ Tình nhỏ giọng nói với Tô Minh. Nói xong, cô ta cất bước đi cùng Dương Tố Ngọc ra nhà sau.
Nhưng không ngờ Tô Minh lại nắm chặt cánh tay Trần Chỉ Tình, nói: “Đợi đã!”
Trần Chỉ Tình ngây người ra. Còn ông Trần, Trần Đằng và Hứa Vân đều thấy bất ngờ, ba người với vẻ mặt sốt sắng, kèm theo vẻ phẫn nộ.
Không ngờ Tô Minh lại dám ngăn cản?
Nếu như chọc giận bác sĩ Dương thì phải làm sao?
Bỏ ra giá đắt

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.