Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 4: Tiếp đãi long trọng




11 giờ sáng tại khách sạn quốc tế Đông Nam, có rất nhiều siêu xe dừng trên thảm đỏ trước cửa.
Có những người đàn ông trung niên mặc vest với dáng vẻ của một người thành đạt hoặc có những người phụ nữ trung niên mang trên mình bộ đồ sang trọng với khí chất quý phái; rồi có cả những cậu chủ, cô chủ trẻ trung lịch lãm.
Còn Từ Chấn Dực và Từ Viêm hào phóng, lịch sự, khí chất hơn người, đứng ở cửa chào đón từng vị khách quý nhưng biểu cảm không phải quá nhiệt tình.
Bởi vì những vị khách đến sớm đều không phải là những người thuộc tầng lớp cao.
Cuối cùng, đến 11 giờ 20 phút, vị khách quý phái cũng đã đến, đó chính là gia chủ và người thừa kế của gia tộc hạng một của thành phố Dương Giang.
Từ Chấn Dực và Từ Viêm lúc này mới nhiệt tình và khách khí hơn nhiều. Chỉ cần rượu thịt bày ra là cũng đủ hiểu độ long trọng và tiếp đãi nồng nhiệt đến cỡ nào.
Thời gian cứ dần trôi, đến khoảng 11 giờ 40 phút đột nhiên sắc mặt của Từ Chấn Dực và Từ Viêm biến đổi. Bởi vì họ nhìn thấy hai chiếc xe Rolls Royce dừng ở trước cửa khách sạn.
Một chiếc xe với biển số 66666 còn một chiếc với biển số 99999.
Lúc này, đừng nói là hai bố con Từ Chấn Dực và Từ Viêm mà ngay cả những vị khách đang bước vào khách sạn và cả những người vừa vào khách sạn đều dừng bước với vẻ mặt kinh hãi và kính sợ.
Đây chính là biển số xe của hai gia tộc quý tộc danh tiếng của thành phố Dương Giang, nhà họ Nghiêm và nhà họ Trần.
Hai gia tộc này vô cùng khiêm tốn, hơn nữa cũng rất hiếm khi xuất hiện trong những buổi như này. Vậy mà hôm nay họ lại ở đây thì đúng là nể mặt nhà họ Từ quá rồi.
Rất nhanh, có hai cặp vợ chồng với mái tóc hoa râm từ trên chiếc xe có biển số 66666 bước xuống.
Người chồng đeo kính gọng đỏ, mặc bộ vest được đặt riêng. Còn người vợ mặc dù lớn tuổi nhưng vẫn yêu thích hàng hiệu khi đeo trên người chiếc túi xách màu bạch kim của hãng Hermes phiên bản giới hạn trên thế giới.
Từ Chấn Dực và Từ Viêm thấy vậy vội lên trước đón tiếp.
“Ông bà Nghiêm! Không ngờ hai vị lại đích thân đến đây, đúng là vinh dự quá lớn của gia đình chúng tôi”, Từ Chấn Dực với những cung bậc cảm xúc từ vẻ cung kính đến kinh ngạc và cảm kích.
“Cậu chính là Từ Viêm đấy à, khá lắm!”, ông Nghiêm gật đầu với Từ Chấn Dực một cái, sau đó quay sang nhìn Từ Viêm.
Chỉ một câu nói này thôi đã khiến Từ Viêm cảm kích đến nỗi sắc mặt đỏ ửng.
Đồng thời lúc này, một người trung niên mặc áo dài màu xanh cũng từ trên ghế phụ của xe Rolls Royce bước xuống đứng phía sau ông bà Nghiêm.
Người này hình dạng xấu xí, thậm chí còn với dáng vẻ cau có. Nhưng không biết tại sao lại khiến Từ Chấn Dực và Từ Viêm cảm thấy khiếp sợ đến vậy.
Từ Viêm vẫn chưa phản ứng lại thì Từ Chấn Dực đã cảm thấy vô cùng khó thở. Bởi vì ông ta hiểu được, người trung niên này chính là vệ sĩ sát sườn của ông bà Nghiêm. Hơn nữa, không chừng còn là tu giả võ đạo trong truyền thuyết cũng nên. Quả nhiên nhà họ Nghiêm có tu giả võ đạo thật.
Một giây sau, Từ Chấn Dực và Từ Viêm vội đi về phía xe Rolls Royce có biển số 99999.
Có hai người bước từ trên xe xuống, một người già và một cô gái trẻ tầm hai mươi tuổi.
Người già kia ăn mặc rất đơn giản, mặc bộ đồ thể thao giản dị. Nếu không phải là những người đã từng gặp ông ta thì còn tưởng ông ta là một ông lão vừa mới về hưu và đang đi tập thể dục nữa.
Còn về cô gái trẻ kia… Đúng là xinh thật!
Cô ta mặc chiếc váy dài màu tím được đặt riêng, đi đôi giày cao gót, tóc xõa ngang vai. Chỉ có điều, cô ta trang điểm nhẹ nhưng vẫn toát lên được vẻ đẹp tuyệt sắc và body hoàn hảo.
Khuôn mặt trái xoan với vẻ đẹp hút hồn, làn da trắng nhẵn, da mặt mềm mịn như da em bé, đôi mắt sáng long lanh, to tròn cứ như những hạt kim cương, đôi môi đỏ thắm với dáng vẻ nhanh nhẹn, đúng là vẻ đẹp làm dao động lòng người.
Từ Viêm nhìn mà thất thần một lúc. Hắn ta cứ tưởng rằng Tiêu Nguyệt là đẹp nhất rồi, người đẹp số một của thành phố Dương Giang cơ mà. Nhưng người con gái trước mặt này không hề thua kém Tiêu Nguyệt, thậm chí còn có khí chất cao quý hơn.
“Ông Trần! Đây là cháu gái của ông chăng? Xinh đẹp thật!”, Từ Chấn Dực cười nói, khen một câu.
“Đúng vậy!”, ông Trần gật đầu, đáp.
“Ông Trần! Trước nay ‘cất giấu’ cháu gái yêu quý kỹ lắm mà, sao nay lại dẫn ra ngoài thế?”, ông bà Nghiêm bước lại rồi vui vẻ nói.
“Muốn đến thì đến thôi!”, ông Trần tùy ý đáp lại một câu. Có thể nhìn ra mối quan hệ của hai nhà này không được tốt lắm.
“Cháu chào ông Nghiêm, bà Tôn!”, cháu gái của ông Trần lên tiếng chào. Giọng nói lễ phép dễ nghe, trong trẻo mà thánh thót như nước suối giữa rừng núi. Hóa ra, vợ của ông Nghiêm họ Tôn.
“Thoắt cái mà Chỉ Tình đã lớn từng này rồi nhỉ. Lần trước gặp cháu mới hơn mười tuổi”, vợ chồng ông Nghiêm khen ngợi.
Cháu gái của ông Trần tên là Trần Chỉ Tình.
“Anh là Từ Viêm sao?”, Trần Chỉ Tình đột nhiên nhìn Từ Viêm, hỏi.
“Vâng vâng vâng!”, Từ Viêm có chút căng thẳng nhưng lập tức thấy hưng phấn hơn hẳn.
“Xem ra cũng chả có gì đặc biệt. Thế mà ông tôi cứ khen anh mãi, nào là có tâm cơ thâm sâu, thủ đoạn nham hiểm, có thể làm nên chuyện lớn”, Trần Chỉ Tình hừ lạnh một tiếng, nói.
Lời nói này khiến ông Trần và vợ chồng ông Nghiêm đều ngây người ra, còn Từ Chấn Dực và Từ Viêm thì sắc mặt đỏ ửng.
Năm đó nhà họ Từ nổi danh với thủ đoạn nham hiểm, lòng lang dạ sói mượn cơ hội nhà họ Lam ở Đế Thành trong lúc phẫn nộ muốn chèn ép nhà họ Tô nên đã tiêu diệt nhà họ Tô luôn, thậm chí còn hại chết mấy người của nhà họ Tô.
Tất cả những người thuộc tầng lớp cao ở thành phố Dương Giang đều biết chuyện này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.