*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Xin chào! Tôi là Tiết Tịnh! Rất vui được biết anh”, Tiết Tịnh nhìn về phía Tô Minh, lộ ra nụ cười rạng rỡ, thật khiến người khác có cảm tình.
Nhưng Tô Minh cũng chỉ cười gật đầu một cái.
“Tô Minh! Anh còn chưa cảm ơn Tiết Tịnh đâu. Nếu như không có anh ấy thì hôm nay anh thảm rồi, vì Triệu Thần không dễ đối phó đâu”, Vu Lâm lên tiếng. Mặc dù nói cười nhưng giống như giễu cợt vậy. Rõ ràng là cô ta có ý nhằm vào Tô Minh.
“Đúng là phải cảm ơn thật! Tiết Tịnh! Cảm ơn anh đã đến đúng lúc”, Tô Minh đáp.
Đôi mắt của Tiết Tịnh dưới gọng kính vàng không được tự nhiên lắm. Hắn ta có chút kinh ngạc, trong lời có ý chăng? Lẽ nào Tô Minh phát hiện ra rồi sao?
“Tô Minh! Hôm nay là lần đầu tiên gặp ‘họ nhà gái’ của Chỉ Tình thì trưa nay anh phải mời chúng tôi đi ăn cơm chứ”, Vu Lâm lại nói: “Đến Thanh Vận Các đi”.
“Chị cả! Đến Thanh Vận Các đắt lắm”, Ngô Viên Viên vội nói, sắc mặt cũng lập tức biến đổi.
Có ai mà không biết Thanh Vận Các là nhà hàng cao cấp đắt nhất toàn thành phố Nguyên Hải, thậm chí còn xếp thứ nhất thứ hai ở Hoa Hạ.
Mỗi món ăn ở Thanh Vận Các đều vô cùng đắt, vô cùng xa xỉ.
“Tô Minh mà thiếu tiền sao?”, Vu Lâm lại nói. Cô ta cố ý để Tô Minh mất mặt.
Cô ta biết, mỗi bữa cơm ở Thanh Vận Các ít nhất cũng phải một trăm ngàn tệ, đấy là không tính khoản gọi rượu uống.
Hơn nữa, điều quan trọng nhất là nhiều lúc kể cả có tiền cũng không có tư cách vào Thanh Vận Các. Và kể ăn ở đó rồi thì cũng không có tư cách để thanh toán.
Dù sao thì bảo Tô Minh mời ăn cơm ở Thanh Vận Các là cố ý khiến anh mất mặt.
“Đúng là tôi không thiếu tiền”, tất nhiên Tô Minh biết Vu Lâm nhằm vào mình nhưng cũng không sao cả. Ha ha… Hôm nay chỉ có cô ta mất mặt thôi. Nếu anh đã đồng ý đến đây trấn áp đám người này thì anh không thể nuốt lời được. Bây giờ cứ đến đâu hay đến đó vậy.
“Vậy thì đi thôi! Cũng không còn sớm nữa, sắp 11h rồi”, Vu Lâm thấy phấn khích, bởi vì Tô Minh đã mắc bẫy rồi.
“Chỉ Tình, xin lỗi chị! Vu Lâm…”, Tống Cẩm Phồn vội đi đến bên cạnh Trần Chỉ Tình, nhỏ giọng nói. Bởi vì cô ta cảm thấy hôm nay Vu Lâm thật quá đáng.
Bình thường Vu Lâm rất thích lẽo đẽo theo Tống Cẩm Phồn để lấy lòng cô ta nên Tống Cẩm Phồn cảm thấy không ưa lắm.
Bây giờ Vu Lâm lại giúp mình nhằm vào Trần Chỉ Tình. Nhưng Vu Lâm đâu biết rằng, bề ngoài thì tưởng chừng Tống Cẩm Phồn chỉ thích khoe mẽ đối đầu với Trần Chỉ Tình nhưng trên thực tế mối quan hệ của hai người họ vô cùng tốt.
Cũng chính vì hiểu lầm mối quan hệ của hai người họ nên Vu Lâm vì muốn lấy lòng mình mà rất nhiều lần nhằm vào Trần Chỉ Tình.
“Hay là em nói với chị ta về thân phận của chị”, Tống Cẩm Phồn nói.
Bởi vì Trần Chỉ Tình không phải là người thành phố Nguyên Hải nên trong ký túc xá, ngoài Tống Cẩm Phồn biết cô ta đến từ nhà họ Trần, quý tộc danh tiếng của thành phố Dương Giang thì không ai biết cả. Ngay cả Ngô Viên Viên và Vu Lâm cũng đều không biết.
Nếu như Vu Lâm biết thì chắc cô ta không dám đối xử với Trần Chỉ Tình như vậy.
“Không cần đâu! Cứ giữ bí mật là được”, Trần Chỉ Tình cười nói.
“Được rồi! Xem ra chị rất tin tưởng chồng mình nhỉ”, Tống Cẩm Phồn đùa một câu còn trong lòng thì thấy hụt hẫng.
Nhìn cảnh Tô Minh và Trần Chỉ Tình thân mật còn cô ta và Tiết Tịnh thì lại chẳng có tiến triển gì. Mặc dù Tiết Tịnh vô cùng tài giỏi, bản thân cô ta cũng thật sự thích hắn ta nhưng đến giờ hai người còn chưa có cái nắm tay. Mặc dù miệng thì gọi là chồng sắp cưới nhưng hai người giống như đôi bạn thân vậy.
Sau đó, một nhóm người đi ra ngoài trường học.
Trần Chỉ Tình đến ga ra dưới tầng hầm rồi lái xe Bently của mình ra.
“Wao! Chị hai! Chị lái xe Bently à? Giấu bọn em kỹ quá đấy”, Ngô Viên Viên kinh ngạc hô lên. Hóa ra trước nay Trần Chỉ Tình chưa bao giờ lái siêu xe đến trường. Đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy.
“Chỉ Tình là đại gia ngầm đó?”, Vu Lâm cười nói tiếp: “Sau này có xe đi hóng gió rồi”.
Mặc dù Vu Lâm nói với giọng đùa cợt nhưng trong lòng vô cùng đố kỵ. Nhà Trần Chỉ Tình mua được Bently á? Đúng là từ trước đến nay mình đánh giá cô ta thấp quá rồi!
Nhưng Vu Lâm cũng chỉ nghĩ nhà Trần Chỉ Tình có chút tiền thôi, nếu so với Tống Cẩm Phồn thì còn kém xa.
“Tiếc là xe thể thao! Chị hai, chị chở anh rể đi”, Ngô Viên Viên đột nhiên nói.
“Chúng ta ngồi xe của Tiết Tịnh cũng được”, Vu Lâm nói, sau đó cố ý nhìn sang phía Tô Minh, nói: “Tiết Tịnh lái Rolls- Royce Phantom đấy”.
Lời này rõ ràng là đang khoe khoang với Tô Minh.
“Anh rể! Sao anh không lái xe đến?”, Ngô Viên Viên chỉ tò mò nên hỏi vậy. Cô ta chỉ tò mò thôi, không biết là ngày thường Tô Minh lái xe gì chứ không có ý gì khác cả.
Nhưng câu hỏi này rất hợp ý Vu Lâm.
Cô ta cũng rất muốn biết điều này, vì vậy đã liếc nhìn sang phía Tô Minh. Ngay cả Tống Cẩm Phồn cũng tò mò nhìn về phía Tô Minh.
Mặc dù xe cộ không phải là tất cả nhưng đối với người đàn ông trưởng thành, xe cộ chính là phản ánh tài lực của họ.
“Tôi vẫn chưa có bằng lái!”, Tô Minh cười nói. Nói thật thì mấy năm nay ở Huyền Linh Sơn anh đâu có cơ hội và thời gian đi học bằng lái.
“Anh rể! Vậy thì anh đi thi sớm đi, thi bằng lái càng ngày càng khó đấy. Gần đây em cũng thi, phải thi lại lần 2 đấy”, Ngô Viên Viên lè lưỡi ra nói.
“Tô Minh! Đợi anh thi được rồi, đến lúc đó có thể liên hệ với Tiết Tịnh, hình như Tiết Tịnh quen biết rất nhiều những ông chủ bán xe. Đến lúc đó anh có thể mua một chiếc rẻ chút”, Vu Lâm cười nói, cô ta nói mà nhấn mạnh chữ ‘rẻ’.
“Được rồi! Chúng ta lên xe đi, đến Thanh Vận Các vừa ăn vừa nói chuyện”, Tống Cẩm Phồn lên tiếng nói.
Ngày thường mặc dù Vu Lâm cũng thích nhằm vào Trần Chỉ Tình nhưng cũng không đến nỗi đáng quá. Nhưng hôm nay Vu Lâm nhằm vào Tô Minh, nói năng rất quá đáng nên Tống Cẩm Phồn nghe thấy chói tai.
Tống Cẩm Phồn, Vu Lâm và Ngô Viên Viên lên xe Rolls- Royce của Tiết Tịnh, ba người cùng ngồi ở ghế sau.
“Bạn ký túc của em thú vị thật đấy”, Tô Minh nói với Trần Chỉ Tình.
“Em không quan tâm! Hôm nay anh phải giúp em xé nát bộ mặt của Vu Lâm đấy”, Trần Chỉ Tình nói với đầy vẻ chán ghét. Nếu không phải là cô ta đợi Tô Minh thể hiện bản lĩnh của mình thì cô ta đã ra tay cho Vu Lâm một trận rồi. Người đàn ông của cô ta đâu đến lượt Vu Lâm chế giễu hết lần này đến lần khác như vậy chứ?
Tô Minh gật đầu, thái độ của Vu Lâm như vậy thì chắc chắn phải cho cô ta một bài học rồi.
“Ghét cô ta như vậy thì sao em không dọn ra ngoài ở?”
“Em rất ít khi đến trường học, vì vậy có dọn ra hay không thì cũng vậy cả”.
Sau đó Trần Chỉ Tình lái xe chở Tô Minh đi về phía Thanh Vận Các.
Trên đường đi….
“Tô Minh à! Anh nói xem tại sao Vu Lâm lại cứ nhằm vào anh vậy?”, Trần Chỉ Tình có chút khó hiểu, nói: “Em cảm thấy hơi quá”.
“Bởi vì Tiết Tịnh sai khiến”, Tô Minh tùy ý đáp.
“Á?”, Trần Chỉ Tình ngập ngừng rồi kinh hãi, nói: “Giữa Vu Lâm và Tiết Tịnh…”.
“Không phải! Chỉ có Vu Lâm yêu đơn phương Tiết Tịnh thôi, kiểu yêu si mê luôn. Vì vậy Tiết Tịnh nói gì cô ta cũng nghe theo”.
“Vậy tại sao Tiết Tịnh lại nhằm vào anh? Lại còn mượn tay Vu Lâm nữa? Anh quen hắn ta không? Có thù hằn gì không?”, Trần Chỉ Tình mơ hồ mà hỏi một loạt câu hỏi.
“Mượn tay Vu Lâm nhằm vào anh là vì hắn ta không tiện lộ diện. Nếu không thì làm sao duy trì được hình tượng lịch lãm chứ? Còn tại sao lại nhằm vào anh? Tất cả phải trách em đấy”.
“Trách em?”, Trần Chỉ Tình quay đầu nhìn Tô Minh, nói: “Liên quan gì đến em chứ?”
“Tiết Tịnh có ý với em đấy! Mặc dù hắn giấu được rất kỹ”, Tô Minh cười lạnh một tiếng, dường như đã thầm định ‘tội chết’ cho Tiết Tịnh rồi. Kể cả Tiết Tịnh không phải là ác ma, nhưng chỉ riêng việc hắn ta có ý với người phụ nữ của anh thì đã đủ để khép tội chết rồi.
Trần Chỉ Tình kinh