Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 408: Tự sát?!!!  




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Kỳ lạ, vết thương trên vai dường như đã khỏi rất nhanh”, lúc này, Cao Thanh Kiếm lại nhìn vào Tô Minh bằng ánh mắt quái lạ, hai mắt ông ta có phần tò mò dán chặt vào phần vai nhầy nhụa máu thịt của Tô Minh.
“Còn ngẩn ra đó làm gì? Còn không mau giết anh ta đi?”, ông Châu truyền âm cho Cao Thanh Kiếm, ông Châu và Phó Hoành Khôn đều đang ẩn mình ở trong không khí phía bên trên.
Biểu cảm của ông Châu và Phó Hoành Khôn lúc này đều mang vẻ nghiêm trọng khác thường.
“Ông Châu, Cao Thanh Kiếm yêu nghiệt quá”, Phó Hoành Khôn nói bằng giọng nghiêm trọng: “Tu giả võ đạo ở cảnh giới Tôn giả sơ kỳ gần như không thể có được sức chiến đấu như thế này!!!”.
“Quả thực khủng khiếp, hơn nữa, ông ta còn chưa rút kiếm”, sắc mặt ông Châu cũng rất nghiêm trọng, yếu ớt nói: “Yêu nghiệt vô song như Cao Thanh Kiếm này, nếu như gia nhập vào Phiêu Diểu Tông, vậy…”.
Đáng tiếc.
Thật là đáng tiếc.
Chỉ mới vừa rồi, thực lực mà Cao Thanh Kiếm thể hiện ra đã ngang tàng hơn một tu giả võ đạo ở cảnh giới Tôn giả Trung kỳ rất nhiều rồi.
“Vấn đề của Cao Thanh Kiếm sau này chúng ta sẽ bàn bạc lại kỹ hơn, bây giờ, vẫn phải giết chết thằng tạp chủng kia trước mới là việc quan trọng nhất, thằng tạp chủng này cũng yêu nghiệt không kém”, Phó Hoành Khôn cúi đầu nhìn về phía Tô Minh đang ở trên sân luyện võ.
“Cậu thanh niên, cậu tự sát đi”, Cao Thanh Kiếm nhìn về phía Tô Minh hờ hững nói.
“Ha ha…”, Tô Minh lau vệt máu tươi vương trên khoé miệng, nhếch mép cười lộ răng, nói: “Ai đánh chết ai còn chưa chắc đâu”.
Tự sát?!!!
Trong thế giới của Tô Minh, không có hai chữ này.
“Cậu thanh niên, nếu đã không bằng lòng tự sát, vậy thì, cậu còn có chiêu thức nào mạnh hơn nữa không? Bây giờ sử dụng đi, nếu như không có thì tôi phải lấy mạng cậu rồi”, Cao Thanh Kiếm đi về phía Tô Minh, nếu như Tô Minh không bằng lòng tự sát, vậy thì ông ta buộc phải tự ra tay.
Cao Thanh Kiếm bước từng bước nhàn nhã, giống như một ông chú trung tuổi đang đi dạo bộ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.