Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 42: Tôi cũng không biết




Tất nhiên, Tống Cẩm Phồn chỉ thấy khó xử chút thôi chứ không lo lắng gì khác. Dù sao thì Trần Chỉ Tình cũng có tiền, có rất nhiều tiền là đằng khác. Đừng nói là bốn trăm ngàn tệ, ngay cả rượu bốn mươi triệu tệ thì Trần Chỉ Tình cũng trả được.
“What! Đây là món gì vậy, tôi không biết nó là gì”, cùng với tiếng hô kinh hãi của Ngô Viên Viên thì mọi người đều đổ dồn ánh nhìn về những món ăn.
Có thể thấy món ăn này được làm vô cùng tinh tế, hương vị cũng rất thơm.
Hơn nữa cũng đủ mùi vị, nhìn rất bắt mắt, cảm giác rất muốn ăn. Lúc này Ngô Viên Viên nhìn mà suýt nữa cắn đứt lưỡi mình.
Nhưng Ngô Viên Viên lại không biết nguyên liệu của những món ăn này.
“Tôi cũng không biết”, Vu Lâm lên tiếng hỏi: “Mọi người có biết không?”
Ngay cả Trần Chỉ Tình và Tống Cẩm Phồn cũng chưa từng ăn.
“Tiết Tịnh, anh thì sao? Chắc chắn là anh biết đúng không?”, Vu Lâm nhìn Tiết Tịnh với ánh mắt mong đợi.
Tiết Tịnh chỉ cười, dường như với vẻ chắc chắn.
Nhìn thấy vậy, Trần Chỉ Tình suýt nữa tức phụt máu. Cố ý đây mà…
Lại là sắp xếp sẵn?
Chắc chắn Tiết Tịnh đã từng tìm hiểu về món này rồi. Vu Lâm cố ý chọn món này rồi hai người cùng giả bộ phối hợp với nhau.
Quả nhiên một giây sau, Tiết Tịnh bắt đầu giới thiệu về món này, giọng nói nhẹ nhàng đầy sức hút.
Tiết Tịnh thể hiện kiến thức của mình đúng là rất có sức hút. Nhìn thấy vậy Tống Cẩm Phồn càng thấy tự hào hơn. Ánh mắt cô ta nhìn về phía Tiết Tịnh trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.
Ngay cả Ngô Viên Viên cũng thấy bị thu hút, không kìm nổi mà khen Tiết Tịnh có kiến thức uyên bác, cái gì cũng biết.
“Vu Lâm! Bình thường chị có thích nghe tấu hài không?”, đợi khi Tiết Tịnh thể hiện xong thì cuối cùng Trần Chỉ Tình không kìm được, cười hỏi Vu Lâm.
“Không phải quá thích”, Vu Lâm lắc đầu nói.
“Nhưng sao em lại thấy chị có tài năng thiên bẩm ở mảng này nhỉ?”, Trần Chỉ Tình cười lạnh một tiếng, với ý là cô ta đã nhìn ra Vu Lâm phối hợp với Tiết Tịnh giả bộ diễn kịch.
Sắc mặt Vu Lâm đỏ ửng, có chút lúng túng, không ngờ lại bị nhìn ra?
Nhưng sau đó cô ta lại khôi phục lại sắc mặt, với vẻ bất cần.
Phối hợp với Tiết Tịnh thì đã làm sao?
“Tô Minh nhà cô có cái gì không? Kể cả tôi muốn phối hợp với anh ta để cùng diễn kịch thì anh ta cũng không làm được”, Vu Lâm thầm nghĩ.
Một tiếng sau, mọi người dùng bữa xong.
Đến lúc thanh toán rồi… Kịch hay đến rồi.
Vu Lâm có chút kích động, cô ta không kìm nổi mà nhìn về phía Tô Minh: “Tô Minh! Bữa cơm này tổng cộng 470 ngàn tệ, hôm nay anh tốn lắm đấy”.
“Chuyện nhỏ thôi!”, chưa đợi Tô Minh lên tiếng thì Trần Chỉ Tình đã nói: “Tính tiền đi!”
Rất nhanh, một nữ nhân viên xinh đẹp bước tới rồi cầm theo máy poss và hóa đơn đến.
“Thưa cậu chủ Tiết! Tổng cộng là 476800 tệ”, nhân viên đó đưa trực tiếp hóa đơn cho Tiết Tịnh mà không nhìn người khác.
“Này cô! Cô nhầm rồi, là anh ta mời chúng tôi, phải là anh ta trả tiền mới đúng”, Vu Lâm chỉ tay về phía Tô Minh.
“Đúng thế!”, Ngô Viên Viên cũng gật đầu. Mặc dù bữa cơm này rất đắt, cô ta cũng cảm thấy có lỗi với Tô Minh nhưng trước đó đã nói là Tô Minh mời. Lúc này lại thành Tiết Tịnh mời thì đúng là không hay lắm.
Đồng thời lúc này, rõ ràng khóe miệng Tiết Tịnh đang cười với vẻ bỡn cợt.
Chỉ thấy nữ nhân viên nhìn Tô Minh một cái sau đó giải thích: “Xin lỗi! Thanh Vận Các của chúng tôi theo cơ chế hội viên, muốn thanh toán thì nhất định phải là hội viên thanh toán, trừ khi…”.
Nói cách khác, những người khác không có tư cách.
“Ở đây chỉ có cậu chủ Tiết là hội viên của Thanh Vận Các chúng tôi thôi”, nữ nhân viên nói.
Sắc mặt Tống Cẩm Phồn lập tức tái nhợt đi. Cô ta thật sự không ngờ đến.
Như này chẳng phải là sỉ nhục Tô Minh sao?
Đây có khác nào nói cho Tô Minh biết, anh còn không có tư cách mời người khác ăn cơm nữa.
Cô ta nhìn về phía Trần Chỉ Tình, trong đôi mắt đẹp là vẻ áy náy và sốt sắng. Cô ta rất muốn giải thích là cô ta thật sự không biết chuyện này.
Mặc dù cô ta là viên minh châu của Nguyên Hải, nhưng cũng vì nhà họ Tống quá có địa vị và một tiểu công chúa như cô ta rất khi ăn cơm bên ngoài. Hầu như đều là các đầu bếp cấp quốc gia chuẩn bị món ngon ở nhà nên cô ta thật sự không biết.
Nếu như biết Thanh Vận Các theo kiểu hội viên thì cô ta đã không đến đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.