Mặc dù ông ta có thể đạp không rời đi, nhưng chỉ là miễn cưỡng mà thôi, ngày thường dùng để thay đi bộ còn được, nhưng còn chưa đạt tới trình độ phút chốc bay vụt lên không trung. Nếu lúc này mưu toan xoay người phi hành, Tô Minh từ phía sau bổ tới một kiếm, bản thân liền chết chia năm xẻ bảy.
Bởi vậy ông ta chỉ có thể đầu hàng, cầu xin.
“Ông đây không chấp nhận đầu hàng, ông đây chỉ muốn giết chết ông, ừm, không chỉ giết ông, mà còn muốn bóp nát Phiêu Diểu Tông!!!”, tuy nhiên lời van nài, sự đầu hàng của Phó Hoành Khôn có tác dụng sao? Tô Minh chẳng những không dừng tay, ngược lại còn tàn nhẫn hơn, tốc độ vung Thiên Vẫn Kiếm trong tay nhanh đến mức ngay cả dư ảnh cũng không thấy.
“Không!”, Phó Hoành Khôn hét thảm một tiếng, sau đó...
Bay ngược ra ngoài.
Trong quá trình bật ngược đó, cơ thể liền nổ tung, chia thành hai mảnh.
Cùng với đó là tia máu đỏ tươi vờn bay.
Chết!
Phó Hoành Khôn chết! .
||||| Truyện đề cử: Thiên Tài Tiên Đạo |||||
Vào khoảnh khắc Phó Hoành Khôn tử vong đó, ông Châu liền quay đầu trốn chạy.
Vô cùng quyết đoán.
Ông ta thừa dịp Tô Minh còn chưa quay người chĩa kiếm vào mình, bản thân còn có thời gian và cơ hội đạp không trốn khỏi, làm sao có thể bỏ qua cơ hội này? Liền thảm hại lao vào không trung, phi người rời đi!
“Lão khốn kiếp, nghĩ có thể trốn thoát sao?!”, Tô Minh quát: “Hôm nay ông đây đã nói phải giết chết ông thì ông sẽ phải chết, ông đây chưa từng nói đùa”.
Sau đó, thân hình Tô Minh chuyển động, mặc dù không thể bay lên, nhưng anh đã khóa chặt hơi thở của ông Châu...
Cộng thêm tốc độ của ông Châu không hề nhanh.
Tô Minh giậm chân xuống nền đất, cơ thể vừa chuyển, tàn ảnh dày đặc đuổi theo.
Ông Châu căn bản không thể cắt đuôi được Tô Minh.
“Đáng chết!!!”, ông Châu phi thân trong không trung, gương mặt lại tái nhợt, ông ta thực sự sợ hãi, đáy lòng hối hận tới chết, không nên mà! Không nên chọc giận Tô Minh mà!
Hiện tại phải làm sao đây?
Ông ta chỉ có thể vùi đầu lao về phía Phiêu Diểu Tông...
Ông ta biết, chỉ khi bản thân trở về Phiêu Diểu Tông, có lẽ còn có một đường sống.