Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 433: Ha ha… Thì ra là vậy




Nhưng cuối cùng ông lão nói một câu: “Trời đất rộng lớn ngoài sức tưởng tượng của chúng ta. Thiên tài thật sự là người hiểu được những vật thể quy luật”.
Tô Minh hỏi, thế nào là vật thể quy luật?
Ông lão đáp: “Chính là vừa sinh ra đã hoàn toàn lĩnh ngộ được một quy luật nào đó”.
Tô Minh lại hỏi: “Quy luật đó rất mạnh sao?”
Ông lão nói: “Quy luật rất mạnh, đặc biệt có năm quy luật mạnh nhất là quy luật không gian, thời gian, âm dương, luân hồi và sức mạnh. Trong đó có quy luật thời gian và quy luật luân hồi là phức tạp nhất, sau đó đến quy luật không gian, rồi đến quy luật âm dương, cuối cùng là quy luật sức mạnh”.
“Haiz!”, Tô Minh không khỏi thở dài.
Muốn lĩnh ngộ được quy luật không gian không phải là điều dễ dàng, chí ít là vô cùng khó trong một thời gian ngắn, còn khó hơn việc người bình thường muốn trúng được giải nhất xổ số.
Nhưng có khó đến đâu thì cũng phải thử.
“Trước tiên hãy bắt đầu từ việc cảm nhận không khí lưu động”, Tô Minh đề ra mục tiêu nhỏ.
Đồng thời lúc này…
“Báo cáo thái thượng trưởng lão! Chúng tôi đã tìm ra ‘Bát Môn Lục’, tìm được thông tin có liên quan đến tháp Bát Môn Quang”, bốn vị chấp sự của Cổ Tịch các phấn khích đi đến bên cạnh tháp Bát Môn Quang và nói với ông Châu cũng đang nghiên cứu về tháp.
“Ồ? Trong đó nói thế nào?”
“Trong tháp Bát Môn Quang có tám cửa, lần lượt đại diện cho kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, phong, lôi, băng”, người đứng đầu trong bốn vị chấp sự hùng hồn nói: “Đây là tám loại thuộc tính, nó đều có màu sắc đại diện riêng”.
Nói xong, ông ta chỉ vào tám ánh sáng với tám màu khác nhau trên tháp Bát Môn Quang.
“Như màu đỏ đại diện cho lửa, màu vàng đại diện cho kim loại, màu tím đại diện cho sấm sét…”.
“Thì ra là vậy! Nói tiếp đi”, ông Châu nhìn chằm chằm vào tháp Bát Môn Quang, trong ánh mắt dường như hiểu ra gì đó.
“Tháp Bát Môn Quang này có sức giam giữ vô cùng khủng khiếp. Nếu thằng nhóc đó bị nhốt trong đó, không có điều gì bất trắc thì nó sẽ bị nhốt trong đó cả đời. Theo như ghi chép trong ‘Bát Môn Lục’ thì từng có không dưới 100 tu giả võ đạo ở cảnh giới tôn giả bị nhốt ở đây. Thậm chí còn có hơn chục tu giả võ đạo ở cảnh giới trên cảnh giới tôn giả cũng bị nhốt ở đây, nhưng không có ai có thể ra ngoài, đều chết hết ở đó. Vì vậy, thằng ranh đó có chết thì cũng không thể thoát ra được”.
“Ha ha… Thì ra là vậy”, ông Châu bật cười tàn nhẫn, nói: “Thằng ranh! Cho mày phát điên lên”.
“Ngoài ra, còn có thể khởi động tám cửa tấn công”, người đứng đầu chấp sự nói: “Tiếc là phải cần có một số bảo vật để làm lực xoay chuyển”, nói xong ông ta chỉ về những chỗ lõm trên tám cửa ở tháp Bát Môn Quang, nói: “Nếu như có thể đặt bảo vật vào mỗi chỗ lõm này thì những cửa này sẽ tấn công người ở trong tháp, đó là sức tấn công vô cùng khủng khiếp”.
“Bảo vật có thuộc tính riêng ư?”, ông Châu lẩm bẩm nói. Mặc dù Tô Minh chết trong tháp thì rất vui nhưng ngộ nhỡ có gì bất trắc thì sao? Ngộ nhỡ thằng nhóc đó tìm ra cách để thoát ra thì sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.