Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 462: Kiếm tu bất bại đấy!  




Nếu không thì khi gặp kẻ địch thực lực mạnh vô cùng như cậu chủ Hạ thì chút chiêu thức cũ kia của mình cũng không thể đủ được.
“Cheng…”, kiếm của Tô Minh chém ra, kiếm quang xuất hiện.
Nhưng vừa mới chạm vào thì kiếm quang của Tô Minh đã vỡ tan…
Không phải là đối thủ.
Điều đáng sợ hơn là kể cả kiếm quang của Tô Minh vỡ vụn nhưng chỉ ấn của cậu chủ Hạ vẫn không hề hấn gì, vẫn với sắc màu tím đen không ngừng gào rú, vẫn chói mắt và mang ý vị hủy diệt.
“Thiên Vẫn Kiếm! Thiên Vẫn Kiếm! Thiên Vẫn Kiếm!”, Tô Minh nghiến răng nghiến lợi, điên cuồng xuất kiếm rồi tung ra hết kiếm này đến kiếm khác.
Mặc dù chất lượng không đủ, số lượng cũng có hạn nhưng Tô Minh vẫn tung ra liên tiếp 5 kiếm, còn chỉ ấn thì xuất hiện ở trước người anh.
Tô Minh định tiếp tục xuất kiếm nhưng đã không còn cơ hội.
Chỉ ấn ở trước mặt anh, sức mạnh đó mang theo sự chèn ép và áp lực kinh người khiến Tô Minh thấy khó thở. Đúng là mạnh thật!
Lúc này thậm chí anh còn cảm nhận mình như đứng ở miệng núi lửa đang phun trào.
Mạnh không thể địch nổi!
“A…”, cảm xúc sợ hãi vừa lóe lên thì liền bị Tô Minh dập tắt.
Ông mày là kiếm tu cơ mà, kiếm tu bất bại đấy!
Ba năm trước, lúc bị chôn sống thì đáng lẽ mình phải chết rồi. Nhưng ba năm nay mình vẫn sống thì đã là mệnh lớn lắm rồi, vậy thì còn cái gì đáng sợ hơn cái chết nữa?
“Hự…”, lúc cảm xúc và tín niệm vừa dâng lên, cánh tay của Tô Minh theo bản năng muốn ngăn lại chỉ ấn đó.
“Bùm!”, toàn thân Tô Minh bị đánh đến nỗi cong người, máu me be bét rồi bay ra ngoài.
Dường như toàn thân Tô Minh chỗ nào cũng bị thương.
Dường như chỉ còn chút da thịt là lành lặn, còn xương cốt toàn thân đều bị đánh nát…
Lúc này trông anh không còn giống con người nữa, mà chẳng khác nào xác chết toàn máu.
Tô Minh đã bay ra ngoài hơn 300m rồi mới rơi xuống đất.
Lúc rơi xuống đất, Tô Minh cũng không dám chắc là mình còn sống hay không? Bởi vì trong lúc mơ màng dường như anh nghe thấy có người ở đằng xa đang gọi mình. Rồi dường như mình bị nhét vào không gian tối om, trước mặt đều là màu đen ngòm.
Tô Minh còn cảm thấy mắt mình không thể mở nổi, rất nặng rất nặng, còn đầu thì nặng trịch.
Thậm chí trong lúc mơ màng anh còn mất đi cảm giác đau đớn.
Đến khi…
Một cảm giác mát lạnh đột nhiên xông lên người giống như một chậu nước lạnh hất lên người đang say rượu khiến họ tỉnh luôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.