*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Tất cả học viên của viện võ đạo nhà họ Diệp nghe lệnh, tấn công!”, Diệp Mộ Cẩn quát lớn, sắc mặt càng tái nhợt hơn.
Chiếc lồng sắt đã hoàn toàn biến mất, có số ít học viên của nhà họ Diệp bị Tây Lâm Sát trận bao trùm. Những người bị nhốt trong đó bị giết chết đầu tiên.
Hơn 200 người còn lại của nhà họ Diệp đều với sắc mặt trầm trọng và kiên định.
Ai nấy đều liều mạng tấn công, điên cuồng lao vào Tây Lâm Sát trận phía trước.
Đáng tiếc…
Tấn công hơn chục phút mà mọi người dường như tiêu hao hết chân khí trong cơ thể mình nhưng Tây Lâm Sát trận không hề biến đổi.
Thậm chí, 64 chùm sáng màu đỏ máu còn lóe sáng hơn.
“Tô Minh…”, Diệp Mộ Cẩn bất lực, nước mắt tuôn trào: “Đều tại em!”
“Tây Lâm Sát trận được kích hoạt rồi? Lại còn kích hoạt triệt để như vậy nữa?”, Phùng Chí Đằng ở đằng xa lẩm bẩm rồi thở dài một cái, trong ánh mắt đều là nỗi tiếc nuối, chấn động.
Tiếc là vì một yêu nghiệt như Tô Minh lại phải chết ở đây.
Còn chấn động về năng lượng của nhà họ Ngụy, nhà Công Tôn và nhà họ Cơ. Phùng Chí Đằng cũng hiểu về Tây Lâm Sát trận, chính vì hiểu về nó nên mới thấy chấn động.
Tây Lâm Sát trận vốn là thứ rất cổ xưa, muốn kích hoạt được nó thì phải tiêu hao năng lượng khủng khiếp, và cần phải dùng đến linh thạch.
Không chỉ vậy, nếu chỉ có vài viên linh thạch thì cùng lắm Tây Lâm Sát trận cũng chỉ kích hoạt được 16 trận thôi? Nhưng ở trước mặt là 64 trận, 64 chùm sáng, có thể thấy Tây Lâm Sát trận đã được kích hoạt triệt để.
Đây phải tiêu tốn bao nhiêu linh thạch đây? Kể cả gộp tất cả tài sản của các thế lực ở Huyền Linh Sơn thì không nhất định làm được? Nhưng nhà họ Cơ, nhà Công Tôn và nhà họ Ngụy lại làm được, đúng là khó tin.
Rốt cuộc ba nhà này ẩn giấu bao nhiêu? Rốt cuộc là có được sự ủng hộ của ai? Đúng là kinh khủng!
“Anh Phùng! Cậu chủ Tô… Có thể sống sót thoát ra ngoài không?”, Hoàng Nhuận Dương ở bên cạnh Phùng Chí Đằng hỏi.
Hoàng Nhuận Dương từng nghe nói tổ tiên của nhà họ Phùng có tham gia vào Tây Lâm Sát trận, trong sách cổ của nhà họ Phùng cũng có ghi chép khá chi tiết về Tây Lâm Sát trận.
“Không thể nào!”, Phùng Chí Đằng lắc đầu, nói: “Ở trước mặt là trạng thái đỉnh phong và hoàn chỉnh của Tây Lâm Sát trận. Trong trạng thái này, kể cả cậu chủ Tô ở cảnh giới đoạt mệnh như trong truyền thuyết, thậm chí là trên cảnh giới đoạt mệnh thì cũng sẽ chết, tuyệt đối không thể ra ngoài được”.
“Kinh khủng như vậy sao?”, Dư Thủ Lâm nhìn Phùng Chí Đằng, nói.
“Còn kinh khủng hơn các người tưởng tượng nhiều. Tây Lâm Sát trận không chỉ là sát trận số một trong giới thế tục Hoa Hạ mà cả Huyền Linh Sơn cũng không có trận pháp nào khủng khiếp như cái này”.