*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cùng lúc đó, ở hàng ghế trước của Tô Minh, một người phụ nữ trung niên quay đầu lại nói nhỏ với Tô Minh: "Cậu thanh niên, cậu cứ xin lỗi đi! Nếu là nhà họ Chu của Đế Thành, cậu không chọc nổi đâu".
Nhà họ Chu ở Đế Thành cũng nổi tiếng, được coi là gia tộc thượng lưu bậc hai.
Đừng coi thường cái danh hiệu bậc hai, dù sao gia tộc thượng lưu bậc hai ở Đế Thành cũng đã rất mạnh rồi!
"Cảm ơn cô", Tô Minh nói một tiếng cảm ơn với người phụ nữ trung niên ở hàng trước.
Sau đó, Tô Minh cũng quay đầu lại nhìn về phía Chu Tranh: "Anh muốn ầm ĩ với tôi".
"Anh...", Chu Tranh nhìn anh chằm chằm, hắn không thể tin được, không thể tin được anh chàng này lại có dũng khí như vậy? Hắn đã không nhớ nổi người dám nói với mình như thế là ai?
"Máy bay hạ cánh, anh cam đoan sẽ cho tôi chết thê thảm? Vậy thì chờ xuống máy bay rồi nói. Bây giờ, yên lặng một chút", Tô Minh tiếp tục nói, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt: "Được rồi, quên nói với anh một câu, con người tôi, có chút muốn chết! Hy vọng anh có thể giữ đúng lời hứa của mình!"
"Hay! Hay! Hay lắm!", Chu Tranh giận dữ bật cười, tức giận đến mức suýt chút nữa trào máu não, tròng mắt có chút đỏ, cơ thể run rẩy, nhìn chòng chọc vào Tô Minh, nghiến răng kèn kẹt.
Đây là đang khiêu khích chính mình sao, lại còn không thèm che giấu.
Vài phút sau, Chu Tranh ngồi xuống.
"Cậu Chu, cậu bớt giận...", thư ký Lưu nhỏ giọng nói, có chút sợ sệt.
"Câm miệng!", Chu Tranh quát lên một tiếng, tay siết chặt điện thoại, trong lòng quyết định, khi máy bay hạ cánh, liền muốn gọi người nhà, hắn muốn Tô Minh phải chết một cách thê thảm, không cũng phải sống không bằng chết.
Ai cũng không ngăn cản được!
"Tô Minh, nếu không, nếu không anh đánh em, chỉ cần anh có thể nguôi giận, em làm cái gì cũng được", Tiêu Nguyệt lại bắt đầu van xin, hai tay túm thật chặt bả vai Tô Minh, thậm chí cả người như sắp dính trên người Tô Minh.
"Được rồi, đừng để tôi càng chán ghét cô", Tô Minh quát một tiếng.
Sắc mặt Tiêu Nguyệt trắng bệch, không dám nói thêm nữa, chỉ lặng lẽ bưng miệng nhỏ giọng rơi nước mắt.
Dáng vẻ kia quả thật khiến người ta thương xót, nhất là người có vẻ ngoài xinh đẹp xuất chúng như cô.
"Cô có thể dừng khóc được không?", Tô Minh thấy thật phiền phức, khóc lóc sướt mướt, khiến cho mình nhắm mắt nghỉ ngơi một chút cũng không được.
Tiêu Nguyệt không dám khóc nữa, giọng nói có chút khàn khàn nói: "Tô Minh, có phải anh mệt mỏi hay không? Em xoa bóp chân cho anh!"
Sau đó, cô bắt đầu giơ bàn tay nhỏ bé trắng nõn lên, nghiêm túc xoa bóp chân cho Tô Minh.
Chu Tranh ở hàng ghế sau suýt chút nữa tức đến hộc máu!!!
Nữ thần mà mình nhắm trúng, lại vì người đàn ông khác mà hèn mọn như thế? Mẹ kiếp!
“Được rồi! Đừng ấn nữa, bất luận hiện giờ hai chúng ta có mối quan hệ gì hoặc sau này có thế nào thì ít ra trước đây cô cũng từng là người phụ nữ của tôi nên tôi không muốn nhìn thấy cô bi lụy như vậy”, một lát sau Tô Minh nắm chặt tay Tiêu Nguyệt đang tiếp tục ấn.
“Tô Minh! Anh…”, Tiêu Nguyệt kích động, ánh mắt tràn đầy vẻ dịu dàng và yêu mến.
“Để thời gian trả lời đi!”, Tô Minh thở dài, nói. Anh không muốn nói những lời tuyệt tình, như vậy chỉ khiến Tiêu Nguyệt càng bám lấy anh hoặc Tiêu Nguyệt sẽ càng nóng vội hơn, chi bằng cứ cho cô ấy hy vọng để giãn ra.
“Được! Em nghe lời anh!”, Tiêu Nguyệt hít một hơi thật sâu, sau đó lau nước mắt lấy lại bình tĩnh. Lúc này cô lại quay về là cô chủ nhà họ Tiêu đầy cao quý và kiêu ngạo.
Chỉ cần Tô Minh cho cô một hy vọng là đủ rồi.
Mặc dù cô có thể nghe ra Tô Minh chỉ nói để đấy nhưng cô tin vào bản thân mình, cô tin mình nhất định có thể đoạt lại Tô Minh.
“Đến Đế Thành cô tự đặt máy bay về thành phố Dương Giang đi”, Tô Minh ngẫm nghĩ một lát rồi nói.
“Anh lo cho sự an toàn của em sao?”, mắt Tiêu Nguyệt sáng ngời, phấn khích nói.
Tô Minh lắc đầu, nói lo lắng cho sự an toàn của Tiêu Nguyệt là không đúng, anh lo hơn là một khi anh khai chiến với nhà họ Lam, trong lúc quyết chiến Tiêu Nguyệt lại thành vật vướng chân và vật hi sinh, như vậy sẽ làm lỡ chuyện báo thù của anh.
“Em đồng ý với anh!”, Tiêu Nguyệt cắn chặt môi, do dự một hồi thì gật đầu mạnh, nói tiếp: “Anh nói gì em cũng nghe theo. Vậy… Anh có thể hôn em một cái không?”
Tiêu Nguyệt nhắm chặt mắt, trên khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ mong đợi.
“Đủ rồi! Đừng để tôi cảm thấy chán ghét cô”, Tô Minh chau mày, đúng là được đằng chân lân đằng đầu.
Tiêu Nguyệt mở mắt ra, trong đôi mắt là vẻ hụt hẫng: “Tô Minh! Cả đời này Tiêu Nguyệt chỉ có một mình anh, sau này cũng thế. Bất luận là thể xác hay trái tim em cũng chưa từng phản bội anh. Ba năm nay Từ Viêm theo đuổi em quyết liệt nhưng em không đồng ý hắn ta. Hắn ta còn chưa chạm được vào tay em, em giữ mình như vậy rồi mà anh vẫn còn ghét em sao?”, Tiêu