*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau đó cô ta tiếp tục lái xe nhưng trong lòng vẫn nặng trĩu những tâm sự.
Một lát sau, Chu Khánh Di nghĩ nhiều hơn nhưng cũng không dám nói.
Tô Minh có thể nhìn ra nỗi băn khoăn của cô ta nên hỏi: “Cô Chu có gì muốn nói thì cứ nói đi”.
“Hay là sáng nay chúng ta đừng đến viện võ đạo nhà họ Diệp nữa được không? Đợi tối cô Diệp mở tiệc tiếp đón anh rồi ngày mai cô Diệp sẽ tự mình dẫn anh đến viện võ đạo nhà họ Diệp”, Chu Khánh Di nói với vẻ lúng túng, trong lúc nói cô ta đột nhiên giậm phanh và xe Mercedes- Benz G dừng lại bên đường.
“Tại sao thế?”, Tô Minh quay đầu nhìn sang Chu Khánh Di.
“Chuyện này…”, Chu Khánh Di càng lúng túng hơn.
Cô ta không thể nào nói với Tô Minh là, trong viện võ đạo nhà họ Diệp có rất nhiều những kẻ hay sinh sự? Những kẻ đó không hề phục những giáo tôn đến dạy họ.
Trước đây nhà họ Diệp cũng mời đến mấy giáo tôn để đến viện võ đạo dạy cho họ. Nhưng không bao lâu, những giáo tôn đó đều lặng lẽ rời đi.
Nếu như thực lực Tô Minh mạnh thì còn đỡ, như vậy có thể trấn áp được những kẻ đó. Trên thực tế, cô ta đã nuôi hy vọng rất lớn, ngay cả khi Tô Minh còn chưa xuất hiện trước mặt cô ta. Dù sao thì Diệp Mộ Cẩn cũng căn dặn nhiều và còn nhấn mạnh về thực lực của Tô Minh, lại còn vô cùng coi trọng anh như vậy.
Nhưng khi thật sự gặp rồi cô ta lại cảm thấy thực lực của Tô Minh không quá mạnh. Bất luận là khí tức hay khí chất, thậm chí là tuổi tác, tất cả những điều này đều không thể ngụy trang được.
Chắc hẳn những kẻ đầu sỏ hay gây sự ở viện võ đạo cũng có suy nghĩ giống như cô ta.
Nếu như Tô Minh không có thực lực mạnh thì chi bằng đợi đến ngày mai cô Diệp đích thân dẫn anh đến viện võ đạo thì hơn.
Chí ít, khi cô Diệp có mặt ở đấy thì Tô Minh cũng không đến nỗi bị thương hay bị đả kích gì.
“Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, yên tâm đi. Kể cả có xảy ra chuyện gì thì tôi cũng sẽ nói với Mộ Cẩn, không trách cứ gì cô đâu”, Tô Minh cười nói.
“Á?”, Chu Khánh Di thấy kinh ngạc. Không ngờ Tô Minh lại đoán ra những gì cô ta đang suy nghĩ, đúng là thông minh thật.
Nếu Tô Minh đã nói như vậy thì cô ta cũng chỉ có thể làm theo. Nhưng trong lòng cô ta cũng có suy nghĩ, đợi đến viện võ đạo rồi cô ta sẽ dốc hết sức giúp đỡ Tô Minh. Nếu không thì chỉ e là Diệp Mộ Cẩn cũng không tha cho cô ta.
Chiếc Mercedes lại tiếp tục lái đi.
Chu Khánh Di không nói gì nữa mà từ từ tăng tốc xe.
Nửa tiếng sau, thành phố phồn hoa dần lùi lại, chiếc xe tiến vào một khu rừng.
“Trước mắt chính là dãy núi cao nhất ở Đế Thành – núi Tử Ngọc, viện võ đạo của nhà họ Diệp nằm dưới chân núi”, Chu Khánh Di giới thiệu: “Núi Tử Ngọc còn nằm sát bên hồ Tử Liên, có thể coi là một nơi vừa gần thành phố lại vừa có môi trường rất tốt rồi. Hơn nữa, thời cổ đại, nơi này thuộc khu lăng tẩm của hoàng gia, ít người đến, thích hợp để tu võ. Sáng sớm mùa thu, sương mù miên man, không khí tươi mới, luyện võ ở đây cũng rất thú vị”.
Tô Minh gật đầu, từ xa đã nhìn thấy một khu nhà rộng lớn, xung quanh có tường vây nằm giữa rừng cây.
Rất nhanh.
Chiếc Mercedes dừng lại.
Trước mắt là một cánh cổng lớn, nói là cổng nhưng thực chất là hai cây cột, bên cạnh đó là một khối đá to được khắc lên thủ công mấy chữ: “Viện võ đạo Diệp gia”.
Sau khi xuống xe thì có thể cảm nhận được không khí hơi ẩm ướt, quả thực là một môi trường tốt.
Trước cửa, có hai người thanh niên mặc trang phục võ đạo, họ thấy Tô Minh và Chu Khánh Di xuống xe thì vừa tò mò vừa kinh ngạc nhìn Tô Minh, sau đó cung kính mà chào hỏi Chu Khánh Di: “Đội