“Cược cái gì?”
“Cược hôm nay tôi có thể giết Từ Viêm hay không”, Tô Minh nói: “Nếu tôi làm được, tôi muốn ngủ với cô. Còn nếu tôi không làm được thì tùy cô xử lý”.
Muốn ngủ với mình?
Khuôn mặt Trần Chỉ Tình đỏ lên, nếu ánh mắt có thể giết người thì Tô Minh đã đột tử rồi!
Một cô gái có gia giáo như cô ta, hơn nữa còn là cháu gái dòng chính của gia chủ nhà họ Trần, đã bao giờ phải nghe những từ ngữ ô uế thẳng thừng như vậy?
Lúc bình thường cô ta là một người khéo ăn khéo nói.
Vậy mà bây giờ, vừa tức giận, vừa xấu hổ khiến cô ta không thốt lên lời.
Trong vô thức, Trần Chỉ Tình dơ chân lên đạp thẳng về phía Tô Minh.
Nhưng không những không đạp trúng anh mà bàn chân đi giày cao gót còn bị anh túm được.
Cơ thể mềm mại của Trần Chỉ Tình run lên, khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng, cô ta nào có bị người khác giới chạm vào chân bao giờ? Nhất thời, đầu óc cô ta trống rỗng.
“Con gái con đứa, hiền thục chút”, Tô Minh vừa nói vừa buông chân Trần Chỉ Tình ra.
“Anh khốn kiếp!”, đôi mắt đẹp của Trần Chỉ Tình tràn đầy lửa giận, khuôn mặt lại càng đỏ hơn.
“Tức giận như vậy làm gì? Đánh cược là chuyện hai người cùng tình nguyện, không ai ép cô, nếu cô không dám thì từ chối là được”, Tô Minh chớp chớp mắt, nói với vẻ lười nhác.
“Anh…”, Trần Chỉ Tình tức đến ngực phập phồng.
Hít sâu vài hơi, cô ta nghiến răng: “Cược thì cược! Tôi sợ anh chắc! Nếu tôi thắng thì anh phải trở thành người hầu của tôi, tôi muốn anh làm cái gì thì anh phải làm cái đó!”
Cô ta chắc chắn khả năng Tô Minh giết chết được Từ Viêm là bằng 0.
Nếu là như vậy thì sợ gì nữa? Cô ta không tin mình sẽ thua!
Chỉ cần một câu nói sỗ sàng: “Tôi muốn ngủ với cô” của Tô Minh đã đủ để cô ta khiến anh phải chịu đau khổ!
“Được”, Tô Minh cười, trong lòng không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Thực ra, “ngủ với cô” mà anh nói chỉ là vì muốn khiến Trần Chỉ Tình ngậm miệng để bản thân mình được yên tĩnh, nào ngờ…
Cô em này tính cách cứng thật đấy, thế mà đồng ý thật!
Tô Minh nhìn Trần Chỉ Tình bằng ánh mắt quái dị. Anh lại uống thêm một ly rượu vang, gắp thêm vài miếng nếm thử, rất ngon miệng.
Anh đã ở trên núi 3 năm rồi, gần như đều là tự mình nấu cơm, vì thế khả năng nấu nướng của anh cũng khá được nhưng không thể sánh được với tay nghề cao siêu của đầu bếp khách sạn Quốc tế Đông Nam.
Lúc này.
Hậu trường phía sau sảnh hôn lễ, Tô Nguyệt trang điểm xong từ lâu thì nhận được tin tức Tô Minh còn sống, hơn nữa anh còn đến đây!
Nhất thời, toàn thân Tiêu Nguyệt như bị rút cạn sức lực, chật vật ngồi trên ghế, một tay cô che miệng cố không khiến mình khóc ra tiếng.
Đầu óc cô hỗn loạn.
Vui mừng, nhớ nhung, tự trách, không biết làm sao, còn có lo lắng.
Bao nhiêu cảm xúc cứ tuôn ra.
Mà chính Tiết Lâm, mẹ của Tiêu Nguệt lén lút đi từ đại sảnh vào hậu trường, nói tin tức Tô Minh còn sống hơn nữa còn đến đây cho con gái. Bà ta sợ con gái không biết trước thì lúc nữa sẽ hốt hoảng.
“Nguyệt Nhi, đối diện với sự thật đi. Cho dù Tô Minh còn sống nhưng bây giờ nó thân cô thế cô, làm sao so được với Từ Viêm, với nhà họ Từ? Chỉ cần một câu của Từ Viêm, thậm chí không cần phải tự mình ra tay cũng có những gia tộc hạng 2, hạng 3 khác vì lấy lòng hắn mà giết Tô Minh”, Tiết Lâm thở dài rồi nói: “Cho dù con còn bao nhiêu tình cảm với Tô Minh thì cũng chôn chặt xuống đáy lòng đi!”
“Nhưng ba năm này con chẳng có gì với Từ Viêm cả, cũng không cho bất cứ tên đàn ông nào cơ hội. Con giữ mình trong sạch vì Tô Minh, vì con yêu anh ấy! Con yêu anh ấy!”, mắt Tiêu Nguyệt đỏ lên, cô cúi đầu, vừa kiên cường lại vừa đau khổ, nói với giọng nghẹn ngào.
“Có ích gì? Ba năm trước, lúc nhà họ Tô gặp tai họa, con hay nhà họ Tiêu cũng đều chỉ khoanh tay đứng nhìn. Tô Minh sẽ không tha thứ cho con, hai đứa con không thể trở lại được nữa”, Tiết Lâm tiếp tục nói, bà ta sợ con gái sẽ làm chuyện ngốc nghếch.
Còn một vài chuyện Tiết Lâm chưa nói với cô. Lúc trước, ở sảnh hôn lễ, Từ Viêm sỉ nhục, lăng mạ Tô Minh nhưng anh không hề phản ứng, nhát gan, buồn cười như con rùa rụt cổ.