“Chẳng phải ngươi hận ta sao?!” Ôn Triệt đổ một tách trà lên đầu Tân Viên Bình, giội ướt người hắn, song Tân Viên Bình vẫn im lặng quỳ đấy, không đưa tay lau mà còn nói: “Ta sai, ta sai rồi!”
Trần Tinh nghĩ thầm, sao nhìn y chang lúc ta nhận lỗi với Hạng Thuật vậy.
“Này.” Hạng Thuật không đứng nhìn được nữa, định ngăn Ôn Triệt lại.
Tân Viên Bình vội can: “Đừng, cứ mặc đệ ấy đánh mắng ta đi, chịu chút là được, vốn là ta sai mà.”
Hạng Thuật cứng người nhìn họ, Ôn Triệt xoa eo, cả giận: “Vậy ngươi nói, nói rõ cho ta, ngươi sai chỗ nào!”
Tân Viên Bình kiên nhẫn đáp: “Ta sai ở chỗ, không nói đệ biết đã tự mình đi giết giao long.”
“Còn gì nữa?” Ôn Triệt cuối cùng cũng đợi được ngày tính sổ với Tân Viên Bình.
“Lúc đệ giết ta, ta đã không ngoan ngoãn để đệ giết.” Tân Viên Bình nghiêm túc tiếp lời.
Ôn Triệt nức nở: “Nếu được chọn, làm sao ta nỡ giết huynh?”
Ôn Triệt bước tới chỗ Tân Viên Bình, bắt đầu rơi nước mắt, nhìn hắn với vẻ đau buồn.
Tân Viên Bình: “Ta còn sai ở chỗ, ta không nên nhập ma, không nên vì đệ giết ta mà có chấp niệm, để Vương Hợi lợi dụng.”
“Huynh chịu biết rồi à?” Ôn Triệt nghẹn ngào, “Ta tưởng chết trong tay ta, huynh sẽ không còn khúc mắc.”
Tân Viên Bình hơi khuỵu gối về trước, ngước lên rồi nắm lấy tay Ôn Triệt, khẽ nói: “Ta sai rồi, Tiểu Triệt.”
“Huynh phải làm gì?” Ôn Triệt hỏi tiếp.
Tân Viên Bình đáp thật chân thành: “Ta mời họ tới giúp đệ xuất ma, giúp hậu bối diệt trừ binh chủ. Từ nay về sau, đệ nói gì ta cũng nghe theo đệ.”
Trần Tinh: “…”
Hạng Thuật đỡ trán, không đành lòng nghe tiếp nữa.
Ôn Triệt quay lại, thấy hai người họ là lại sôi gan.
“Huynh kêu họ về đi,” Ôn Triệt lạnh lùng bảo, “ta không muốn giúp, hơn nữa ta không nhập ma!”
Trần Tinh: “Ngươi nhập ma.”
Ôn Triệt: “Ta không có.”
Trần Tinh: “Ngươi có.”
Ôn Triệt: “Ta, không, có.”
Trần Tinh vẫn khăng khăng: “Ngươi nhập ma thật mà, bà chủ… ầy, ông chủ, ta suýt nữa quên ngươi là nam.”
Ôn Triệt nổi cáu: “Ta không có, ngươi muốn ta phải nói bao nhiêu lần mới chịu thôi? Không muốn giúp ngươi thì chắc chắn nhập ma? Ta không thể làm theo ý mình à? Còn ngươi! Hử? Cái tên cao kia, ngươi nhìn gì hả? Ta dạy Tân Viên Bình, mắc mớ gì tới ngươi? Vẻ mặt ngươi là sao đấy?”
Ôn Triệt gần như muốn đụng vào mặt Hạng Thuật, hắn lập tức giơ tay: “Không mắc mớ tới ta, ngươi cứ từ từ mà dạy.”
“Ngươi gửi bao nhiêu tiền?” Ôn Triệt quát, “Trả sạch cho ngươi, cút hết cho ta!”
Trần Tinh: “Ngươi thái độ gì đấy? Nếu không nhờ bọn ta cứu Tân Viên Bình, các ngươi còn cơ hội gặp nhau nữa chắc?”
“Ngươi xách hắn đi luôn giùm,” Ôn Triệt nói, “cũng chẳng phải ta kêu ngươi cứu, đi, bảo hắn đi tìm Giả Nghị luôn đi, người ta biết làm văn còn có Tâm Đăng, cho họ làm một đôi, ta lại thèm quá.”
Trần Tinh: “…………………………….”
Hạng Thuật nghi ngờ quan sát sắc mặt Tân Viên Bình.
“Chuyện này thì ta phải thanh minh,” Tân Viên Bình nghiêm túc, “dù thế nào ta vẫn phải giải thích với đệ, mặc dù cũng đã giải thích rất nhiều lần. Tiểu Triệt, ta và Giả Nghị thực sự không có gì hết. Từ trước tới nay, trong lòng ta chỉ có một mình đệ thôi.”
Ôn Triệt quay lại nhìn Tân Viên Bình, Trần Tinh quan sát hồi lâu, hình như Ôn Triệt không nhập ma thật, vậy lần trước là sao? A!
Trần Tinh bỗng chốc hiểu ra, Ôn Triệt uống máu Ma thần sau lần đầu gặp Hạng Thuật kia mà! Mà giờ Định Hải châu đã vỡ, thời gian quay ngược, nên Ôn Triệt còn chưa uống?!
Vậy Ôn Triệt đã làm thế nào để sống qua ngần ấy năm?! Cộng Nhiên! Chính là pháp lực cộng nhiên! Trần Tinh hiểu rồi, Ôn Triệt là hộ pháp Võ thần, Tân Viên Bình là đại trừ tà, hai người họ có liên hệ cộng nhiên, Tân Viên Bình biến thành độc giao rồi được máu Ma thần hồi sinh, hiển nhiên cũng ảnh hưởng tới Ôn Triệt.
Còn cậu đã giúp Tân Viên Bình xuất ma, loại bỏ máu Ma thần, nên Ôn Triệt cũng không còn bị ảnh hưởng nữa.
Trần Tinh thì thầm với Hạng Thuật: “Ôn Triệt không bị máu Ma thần khống chế, chí ít hiện tại đã không còn, lúc trước là do cộng nhiên.”
Hạng Thuật hiểu ra ngay lập tức, gật đầu bảo: “Vậy thì Viên Bình huynh, huynh tự giải quyết đi nhé, thứ cho bọn ta không tiếp.”
“Đợi đã,” Tân Viên Bình nói, “ngươi đã đồng ý sẽ giúp Tiểu Triệt tháo bỏ khúc mắc, còn ta dạy ngươi thuật cộng nhiên, đã hứa rồi.”
“Huynh dám dạy hắn cái này?” Ôn Triệt khó thể tin, “Muốn ba người các ngươi ngủ chung?”
“Không không!” Tân Viên Bình kích động giải thích, “Đệ hãy nghe ta nói!”
Ôn Triệt cất giọng lạnh lùng: “Huynh quỳ ở đây cho ta, chừng nào ta đổi ý mới được đứng.”
Hạng Thuật bị hai tên này giày vò tới mức đau đầu, Ôn Triệt hỏi Hạng Thuật: “Ngươi là con ai? Nhà giàu thế? Đưa khế ước đây, trả tiền cho ngươi!”
Trần Tinh: “Ôn Triệt, ngươi tốt xấu gì cũng là hộ pháp Võ thần, hiện giờ Thần Châu nguy nan, ngươi còn cự cãi với tiền bối Tân Viên Bình, còn ra thể thống gì?”
“Ta, thích, đó.” Ôn Triệt độp lại, “Làm sao? Khó chịu thì ngươi làm Võ thần đi?”
Trần Tinh: “…”
Hạng Thuật: “Phải làm gì ngươi mới nguôi giận?”
Ôn Triệt: “Tại sao ta phải giận? Khế ước đâu? Lấy ra.”
“Ngươi không phải đang giận hắn,” Hạng Thuật nói, “mà ngươi giận chính mình, oán phàm nhân thế gian hại hai ngươi mới nhập ma.”
Lời hắn nói làm Ôn Triệt không kịp trở tay, nhưng rồi y ngẫm lại, cuối cùng dứt khoát thừa nhận: “Đúng, thì sao? Ta khuyên Tân Viên Bình đừng đi, huynh ấy càng muốn đi. Không dễ gì mới giết được độc giao, cuối cùng lại biến thành nó, thiên tử nhân gian chẳng những không cảm kích, mà còn dìm huynh ấy xuống sông…”
“… Bá tánh thiên hạ, từ đấy coi huynh ấy là yêu.” Nhắc lại chuyện cũ, Ôn Triệt nghiến răng nghiến lợi, “Ta muốn làm Ma thần, nếu binh chủ chịu nhìn ta, ta sẽ làm cơ thể cho gã, giết sạch người ở Thần Châu này!”
“Ngươi…” Trần Tinh nói, “ngươi điên hả?!”
Hạng Thuật muốn giải quyết nhanh chóng: “Ngươi muốn thế nào mới chịu bỏ qua?”
“Thực ra y không giận các ngươi,” Tân Viên Bình giải thích, “Tiểu Triệt đang giận mình, cứ để y trút hết là được. Tiểu Triệt, người nắm giữ Tâm Đăng đương nhiệm này rất tốt, lão đệ Võ thần cũng… Ôi! Đừng! Rồi rồi, đệ kéo đi, chỉ cần đệ thích, đừng tự giận mình nữa…”
Ôn Triệt véo tai Tân Viên Bình, hắn lập tức bỏ tay xuống, nghiêng đầu để Ôn Triệt véo tiện hơn.
Trần Tinh: “Ngươi quá đáng vừa thôi, sao có thể đối xử với hắn như thế?”
Ôn Triệt: “Liên quan gì tới ngươi? Mắc mớ gì tới ngươi hả?”
Tân Viên Bình vội chen lời: “Không sao, ta vui lòng! Ta vui lòng mà!”
Ôn Triệt: “Các ngươi còn nhiều chuyện, coi chừng ta đánh luôn ngươi, ngươi tưởng ta không đánh lại ngươi hả?”
Trần Tinh: “Võ thần mà đi đánh thầy trừ tà? Ngươi còn biết xấu hổ không? Tưởng ta không có Võ thần chắc? Giỏi thì lên…” nói đoạn, Trần Tinh chạy vội sang một bên, trốn thoắt ra sau lưng Hạng Thuật, tiếp tục thách thức: “Có ngon ngươi đánh ta trước mặt Võ thần của ta đi.”
Tân Viên Bình: “Tiểu Triệt, đệ bình tĩnh chút, linh khí trong sở đã bị chặn như thời Vạn Pháp quy tịch rồi.”
Ôn Triệt ngẫm lại, khóe môi khẽ giật: “Ta đánh không lại các ngươi thật.”
Trần Tinh nghĩ bụng Tạ An lợi hại phết, một khi đã chặn linh khí, các thầy trừ tà trong sở không thể dùng pháp thuật, chỉ còn cách dốc lòng học tập. Mà khi Vạn Pháp quy tịch, chỉ có Trần Tinh và Hạng Thuật dùng được Tâm Đăng, chẳng phải chỉ cần không ra khỏi sở trừ ta, họ sẽ vô địch hay sao?
Hạng Thuật quả thực hết cách, bỗng nhiên nảy ra một ý, bèn nói: “Được, ngươi theo ta, ta dẫn ngươi đi gặp một người, đảm bảo giúp ngươi hết giận.”
Ôn Triệt nghi hoặc buông tai Tân Viên Bình ra.
Một canh giờ sau, Kiến Khang, trong cung Thái Sơ.
“Bệ hạ, ngài nhận lỗi với y đi.” Tạ An khuyên nhủ.
Tư Mã Diệu nghi ngờ nhìn Ôn Triệt trước mặt, Ôn Triệt sầm mặc ngồi sau bàn, quan sát Tư Mã Diệu với vẻ bất mãn.
Bộc Dương ở bên cạnh kề vào tai Tư Mã Diệu và giải thích: “Y và tiền bối Tân Viên Bình từng cứu bá tánh thiên hạ, sau đó bị Hán Văn đế ban chết, kể từ đấy bị bá tính coi thành yêu…”
Tư Mã Diệu khó hiểu: “Đây chẳng phải là bà chủ tiền trang Đông Triết thơm nức mùi sao?”
“Đúng đúng đúng,” Trần Tinh nói, “chính y, y là hộ pháp Võ thần năm trăm năm trước.”
Tân Viên Bình quỳ bên cạnh, trong mắt chỉ có Ôn Triệt, lại còn dịu dàng quạt gió cho y.
Tư Mã Diệu sửa lời: “Nữ Võ thần.”
Ôn Triệt bực bội: “Ta là nam.”
“Nam?” Tư Mã Diệu hết hồn.
Trần Tinh: “…”
Hạng Thuật: “Ngươi đừng hỏi nữa, cứ thay người trong thiên hạ xin lỗi y, chuyện này cho qua, mau lên, ta còn có việc cần hai người này giúp.”
Tư Mã Diệu ù ù cạc cạc: “Tại sao? Tại sao chuyện vua Hán làm lại bắt ta xin lỗi? Đây chẳng phải việc cùng triều, Văn đế cũng chẳng phải cha ta, đâu thể bắt ta trả nợ được?”
Ôn Triệt: “Ta đi.”
Mọi người cùng nhau cản: “Đừng! Xin Võ thần dừng bước!”
Hạng Thuật đưa mắt giục Tư Mã Diệu, Tạ An cũng khuyên nhủ: “Bệ hạ, hiện giờ chỉ có ngài mới có thể đại biểu thiên hạ, ngài… cố thay mặt nhé, ai bảo ngài là vua làm chi?”
Tư Mã Diệu không cam lòng, nhưng sau khi ngẫm lại, hắn cũng thấy người này chịu oan, nên bảo: “Ta chỉ có thể đại diện cho người Hán, vị tiên sinh này, những gì thiên hạ đã làm với ngài, xin nể mặt trẫm, đại nhân khoan dung, tha thứ cho họ đi, bá tánh ngu dân cũng mắng trẫm mỗi ngày, ngài nghĩ thoáng chút nhé.”
Ôn Triệt: “Đây là thái độ xin lỗi ngươi nên có sao?”
Tư Mã Diệu cân nhắc một thoáng thì đứng dậy, quỳ dưới đất vái Ôn Triệt một cái, nhận lỗi: “Nếu năm xưa không có các vị dũng cảm quên mình, Thần Châu đã sớm bị hủy diệt, cũng là vì bảo vệ Kiến Khang. Cảm tạ vị… tiên sinh Tân Viên Bình này cũng là việc nên làm. Trẫm cũng cảm ơn Trần tiên sinh, chỗ quen biết với nhau, trẫm sẽ không quá khách sáo.”
Trần Tinh rất đỗi ngạc nhiên, quả nhiên Tư Mã Diệu rất khôn khéo, ngai vàng này không phải muốn ngồi là ngồi. Giờ phút này, cậu cảm thấy tự hào vô hạn, bèn nhìn Hạng Thuật với vẻ đắc ý, nghĩ bụng, huynh xem, hoàng đế người Hán bọn ta không tệ chút nào, đúng chứ?
Nào ngờ Hạng Thuật cũng đứng dậy, nói với Ôn Triệt: “Hắn thay mặt cho người Hán, ta đây đại biểu cho người Hồ, hiện giờ hoàng đế phương bắc đã là phế vật, ta từng là Đại Thiền Vu, coi như thay họ xin lỗi ngươi.”
Dứt lời, Hạng Thuật cũng hào phóng vái Ôn Triệt một cái.
“Huynh ấy là Võ thần của ta,” Trần Tinh nói, “ta cũng vái ngươi, dù gì năm xưa cũng đọc truyện về các ngươi… mà lớn. Hôm đó dưới lòng đất, ta không hề gạt ngươi, ta thực lòng ngưỡng mộ các ngươi.”
Ôn Triệt hừ một tiếng, cả điện chìm vào yên lặng, một lúc sau, y miễn cưỡng bật ra hai từ:
“Bỏ đi.”
Sớm hôm sau, trong địa lao sở trừ tà.
Ôn Triệt khôi phục nam trang, rành rành là Mộ Dung Xung phiên bản gắt gỏng, y có dung mạo xinh đẹp, giờ phút này đang khoanh tay quan sát Trần Tinh, lại liếc sang Tư Mã Vĩ và Quỷ vương đang bị trói.
Tân Viên Bình kiên nhẫn giải thích cho một mình Hạng Thuật nghe: “Pháp lực cộng nhiên, nghĩa cũng như tên, là đạo thuật giúp thầy trừ tà và hộ pháp Võ thần trao đổi tất thảy pháp lực, một số người còn gọi là ‘song tu’.”
Trần Tinh tập trung quan sát Quỷ vương hung bạo, thỉnh thoảng gã sẽ giãy giụa muốn thoát khỏi nhà tù, xiềng xích mà Tạ An liên hợp với các thầy trừ tà rõ ràng không trói được nó.
“Các ngươi có chắc muốn nói ở đây chứ?” Ôn Triệt thính tai, trợn mắt lườm hai người.
Hạng Thuật cùng Tân Viên Bình rời khỏi nhà tù, song vẫn dõi mắt vào bên trong, Hạng Thuật nói: “Ngươi làm việc của mình, mặc kệ bọn ta. Rồi sao nữa? Làm sao song tu?”
Ban đầu Hạng Thuật còn hơi ngại, nhưng thấy Tân Viên Bình nói chuyện thẳng thắn, không thấy có vấn đề gì, như thể đây chỉ là công pháp bình thường mà thôi.
“Thuật cộng nhiên, có hai mươi bốn thức,” Tân Viên Bình hướng dẫn, “cái mà ngươi đọc được chỉ là phần chú thích bổ sung, không phải bản gốc. Một khi cộng nhiên, các ngươi sẽ sinh ra rất nhiều liên hệ, sử dụng Tâm Đăng tùy ý cũng là một trong số đó. Quan trọng hơn hết, ngươi và Trần Tinh, nếu một người chết, người còn lại cũng sẽ chết theo.”
Trần Tinh thầm nghĩ, vậy lúc Tân Viên Bình chết, vì sao Ôn Triệt vẫn còn sống?
“Bởi huynh ấy đã chặt đứt thuật cộng nhiên.” Ôn Triệt đoán được Tân Viên Bình định nói gì, liền nói thay, “Hai ngươi muốn nói thì nói, có ta ở đây, cứ yên tâm.”
Tân Viên Bình và Hạng Thuật lại lùi ra hành lang ngoài nhà tù.
“Chuẩn bị chưa?” Ôn Triệt nóng nảy nói với Trần Tinh.
Trần Tinh gật đầu, y bảo: “Không ai dạy ngươi dùng Tâm Đăng, làm được tới mức này cũng không tệ.”
Ôn Triệt có lông mày mảnh và dài, mái tóc đen nhánh, trên đầu cắm thêm một cây trâm gỗ, là một nam nhân, vậy mà y có ngũ quan quá thanh tú, Trần Tinh không nhịn được mà coi y thành chị đại.
“Vận chuyển Tâm Đăng,” Ôn Triệt nhắc nhở, “vẽ phù văn Quang Diệu, làm theo lời ta.”
Ngón tay Trần Tinh sáng lên, vẽ một ký hiệu, Ôn Triệt lại dẫn dắt: “Vận sức toàn thân bắn nó ra!”
Trần Tinh tung chưởng, phù văn kêu lên, mang theo hào quang rực rỡ nhập vào cơ thể Quỷ vương, Quỷ vương gào rống vì quá đau đớn, Hạng Thuật và Tân Viên Bình nghe tiếng liền vội đi vào, quan sát tình hình.
Dường như cơ thể Quỷ vương đang đông cứng một cách kỳ lạ, trong ánh sáng, động tác của gã cũng ngừng lại.
“Được rồi,” Ôn Triệt nói, “ngươi đã khống chế hắn. Bây giờ, bắt đầu thanh tẩy máu Ma thần đi.”
Trần Tinh liên tục phóng ra hào quang, hình thành một sợi dây chạy vào tim Quỷ vương, tiến về nơi oán khí hội tụ. Hạng Thuật muốn trợ giúp, nhưng bị Tân Viên Bình giữ lại.
“Ngươi cứ để y khống chế.” Tân Viên Bình nói.
Trần Tinh lôi máu Ma thần ra, khác với lúc cậu thanh tẩy cho người sống, cậu bị kéo vào ý thức của đối phương giống với quá trình Tư Mã Vĩ sống lại, thế giới tĩnh lặng và biến ảo, cậu siết chặt tay, moi máu Ma thần ra khỏi tim Quỷ vương.
Sau đó cậu thình lình siết tay, ánh sáng thu lại – máu Ma thần dần dần bốc hơi rồi biến mất.
“Thành công rồi,” Ôn Triệt nói, “thấy đơn giản không?”
Trần Tinh đã nắm được chút bí quyết, vội nói: “Cảm ơn, cảm ơn!”
Quỷ vương kêu lên một tiếng kỳ quái, ngẩng đầu nhìn mọi người, Tư Mã Vĩ liền đứng dậy chắn trước mặt họ.
Quỷ vương nóng nảy trước đó đột nhiên yên tĩnh đến lạ, gã quan sát bọn họ bằng cặp mắt đục ngầu, nét mặt hơi thay đổi.
“Là ai… đánh thức ngô.” Quỷ vương chậm chạp lên tiếng.
Trần Tinh nhìn chung quanh, chợt nhận ra họ lại có thêm một Bạt có ý thức, Tư Mã Vĩ sẽ không còn cô đơn nữa!
“Tính thêm Do Đa, thế gian này có nhiều Bạt thật đấy.”
Hoàng hôn dần buông, Trần Tinh không khỏi kinh ngạc, nói với Hạng Thuật: “Tư Mã Vĩ, Quỷ vương, Do Đa. Nếu tính cả Ôn Triệt và Tân Viên Bình thì có năm Bạt.”
Hạng Thuật “ừ” một tiếng, bảo: “Không biết tiền bối Tân Viên Bình là gì, chắc cũng là Bạt.”
Tân Viên Bình và Ôn Triệt không biến thành tử thi như Tư Mã Vĩ, có lẽ nhờ tu luyện trong thời gian dài, giúp thầy trừ tà hấp thu linh khí đất trời, kiềm chế máu Ma thần chuyển hóa, khóa nó trong cơ thể. Hầu như cơ thể họ đều có độ ấm như người sống, chưa kể sau khi có thêm giao lực, Tân Viên Bình trông không khác gì người thường.
Chỉ khác là đôi mắt hơi đục, con người đã giãn ra hoàn toàn, nhắc nhở họ rằng hai người này đã chết.
Tình huống này quá sức kỳ lạ, từ khi Vạn Pháp phục sinh, Ôn Triệt và Tân Viên Bình đã bắt đầu tìm cách biến mình trở lại thành người sống. Có lẽ sẽ có thuốc tiên, hoặc thông qua tu hành tại mạch địa giúp con người một lần nữa sống lại.
Về phần Quỷ vương, gã cũng như Tư Mã Vĩ, hoàn toàn không có ký ức khi còn sống, trí nhớ rời rạc, chỉ còn lại vài đoạn trên chiến trường, khi còn là tướng quân dưới thời vua Tần Thủy Hoàng.
“Quỷ vương, rốt cục chúng ta là thứ gì?” Đây là câu đầu tiên Tư Mã Vĩ hỏi Quỷ vương.
Trước tầm mắt của mọi người, Quỷ vương bước ra khỏi nhà tù, bảo: “Ngô chết trận thành thi hài, từ lâu đã là quỷ…”
Trần Tinh không hỏi thêm được gì, sau khi đảm bảo Quỷ vương không còn nguy hiểm, cậu cho phép gã làm bạn với Tư Mã Vĩ. Hôm nay cậu lại qua xem Lạc Hồn chung, bên trong nhốt linh hồn của Vương Tử Dạ, được Tạ An phái người trông coi ngày đêm, lại còn thêm pháp trận bảo vệ của Tân Viên Bình và phong ấn Tâm Đăng của Trần Tinh, phòng ngừa nó bị đánh cắp.
Sau cùng, cậu cùng Hạng Thuật tuần tra sở trừ tà một vòng, mọi thứ dường như đã đi vào nề nếp.
Đây là khoảng thời gian nhàn hạ hiếm có kể từ lúc Trần Tinh rời sư môn, Xi Vưu biến mất, mặc dù cậu mơ hồ cảm thấy gã đang âm mưu gì đó. Nhưng kẻ thù số một Vương Tử Dạ đã không còn, có lẽ trận chiến này sẽ không kéo tới quá sớm.
“Huynh đang viết gì vậy?” Trần Tinh tò mò nhìn Hạng Thuật đang ngồi viết thư.
“Báo cho Cao Khâu Phu và Thạch Mạt Không,” Hạng Thuật đáp, ” chuẩn bị đối phó với cuộc chiến sắp tới khi cần thiết.”
Trần Tinh duỗi eo, bảo: “Ta thấy không chừng Xi Vưu đã ngủ say, đợi thời cơ thích hợp tiếp theo.”
“Ta thấy có đôi khi đệ không được thông minh cho lắm,” Hạng Thuật thờ ơ gấp thư, đóng dấu sáp rồi nói tiếp, “cứ hay đãng trí.”
Trần Tinh: “?”
Từ lúc về Giang Nam, Hạng Thuật luôn khá bận rộn, sau trận chiến với Vương Tử Dạ, hắn giao Phùng Thiên Quân triệu tập nhân sĩ giang hồ, phân tán khắp Thần Châu, truy lùng tung tích của cung Huyễn Ma.
Còn Tạ An và những người khác đang chuẩn bị dùng Tịnh Quang Lưu Ly cất giữ sáu loại ánh sáng kia. Nói thì đơn giản, nhưng quá trình này vô cùng phức tạp, họ tìm được phương pháp trong sách cổ, sau loại ánh sáng này cần lựa lúc thích hợp – ví dụ đợi ngày hè dài nhất và nóng nhất trong năm để lấy ánh nắng.
Đêm tết hạ nguyên(1), cần chọn lúc ánh trăng mạnh nhất, phải chờ tới ngày mười lăm tháng mười.
Muốn lấy ánh sao rực rỡ trời đêm càng khó hơn, phải đợi tới đêm có cả trăng non và trận sao Chu Thiên(2) mới được.
(2) trận sao Chu Thiên: gồm 365 chủ tinh và 28 ngôi sao.
Ánh lửa và ánh chớp thì dễ rồi, cứ nhờ Tiêu Sơn là được. Còn về ánh cốt lân…
Hạng Thuật nhìn như bình tĩnh thong dong, thực ra đang thúc đẩy từng bước. Một mặt, Tạ An và những người khác đang đúc lại Bất Động Như Sơn, mặt khác, Tân Viên Bình và Ôn Triệt bắt đầu thiết lập pháp trận phân hồn. Đồng thời, họ cần tập hợp đồng minh từ khắp Thần Châu, chuẩn bị cho trận chiến sau cùng với Phù Kiên.
Trần Tinh khó hiểu: “Sao huynh lại nói thế?”
Hạng Thuật hơi bực mình, trầm giọng: “Đệ quên rồi sao, vận mệnh và bánh xe thời gian sẽ tự điều chỉnh.”
Trần Tinh: “…”
Điều này đã nhắc nhở Trần Tinh, bề ngoài có vẻ như họ đang cận kề chiến thắng, song vẫn tiềm tàng nguy cơ, bởi mọi việc đang dần tiến triển theo vận mệnh trước kia, cũng có nghĩa, đầu xuân sang năm, Phù Kiên vẫn sẽ xuôi nam xâm chiếm Đại Tấn.
Trần Tinh không khỏi lo lắng, Hạng Thuật nói tiếp: “Nay đã có thời gian tạm nghỉ, chi bằng chuẩn bị vẹn toàn, đệ không cần vất vả, đừng bận tâm.”
Thấy Hạng Thuật vẫn còn tỉnh táo và không bị thắng lợi nhất thời che mắt, Trần Tinh không khỏi thổn thức.
Hạng Thuật đứng dậy, ra ngoài gọi một thầy từ tà vào để nhờ người chuyển thư. Trần Tinh vừa suy tư, vừa lật xem thứ nằm trên bàn, vô tình nhìn thấy vài tấm da dê, trên đó là những bức tranh được Hạng Thuật vẽ bằng bút lông dê, có người ôm nhau, trông khá giống công pháp võ học, bên cạnh còn có rất nhiều chú thích bằng chữ Thiết Lặc.
“Ngựa đạp… én bay?” Trần Tinh nghiêng đầu lẩm bẩm.
Hạng Thuật tức khắc đỏ mặt, giật lấy tấm da dê, vừa ho vừa tỏ ra tức giận.
“Cái gì đây?” Trần Tinh hỏi.
“Sao đệ tự tiện lật đồ của ta?!” Hạng Thuật cả giận.
Trần Tinh khó hiểu vô cùng, xưa giờ cậu muốn lật đồ của hắn là lật, Hạng Thuật có đời nào để bụng đâu, mà giờ hai người đã biết tình cảm của nhau, huống chi công pháp này còn được đặt trên bàn.
“Bỏ đi, không có gì.” Hạng Thuật cuộn da dê lại rồi nhét lên giá sách.
Kiến Khang đang đón thời điểm nóng nhất trong năm, Trần Tinh và Hạng Thuật hoàn toàn không muốn ra ngoài, ngay cả ve sầu cũng nóng tới mức không kêu nổi. Một khi về phòng, Hạng Thuật liền cởi phăng áo voan, chỉ mặc một chiếc quần mỏng màu trắng, người để trần, đưa đường cong tấm lưng xinh đẹp về phía Trần Tinh.
Trần Tinh dòm trân trân, nhưng hễ Hạng Thuật xoay người, cậu liền dời mắt ngay.
“Đệ sắp cưỡi lên đầu ta luôn rồi,” Hạng Thuật lạnh lùng nói, “cậy mình được cưng hả.”
Trần Tinh chưa từ bỏ ý định: “Huynh nhìn người ta mà coi? Xem Tân Viên Bình đối xử với tiền bối Ôn Triệt thế nào? Hở? Suốt ngày cứ mắng ta.”
Hạng Thuật nói: “Đúng vậy, đệ nhìn người khác đi? Viên Bình huynh là ai? Là thầy trừ tà đó!”
Hạng Thuật ngồi xuống, Trần Tinh nín thinh, chợt nghĩ tới Tân Viên Bình và Ôn Triệt… xét về chiều cao thì Tân Viên Bình cao hơn nhiều, chắc là nằm trên? Nếu vậy, thầy trừ tà cũng có thể nằm trên hộ pháp Võ thần sao? Ôn Triệt giỏi võ như thế mà còn chấp nhận Tân Viên Bình làm thế kia với mình… Nếu đổi lại, không chừng mình cũng được đấy chứ…”
Hạng Thuật nhìn Trần Tinh với vẻ hoài nghi, gần như lập tức đoán được tâm sự của cậu, ngữ điệu của hắn trở nên nguy hiểm: “Đệ đang nghĩ gì đấy?”
“Không có gì.” Trần Tinh vờ như không có chuyện gì, thực chất trong đầu đều là tư thái xinh đẹp của Hạng Thuật, nếu để mình làm chuyện kia thì hấp dẫn biết mấy…
Nhưng chỉ cần Hạng Thuật mất hứng, Trần Tinh hoàn toàn không phải đối thủ của hắn.
Hai người im lặng một lúc, dường như Hạng Thuật cũng có tâm sự, khẽ nhíu mày, thoáng nhìn Trần Tinh rồi vội dời mắt.
Trần Tinh: “???”
“Đệ…” Hạng Thuật cân nhắc, đoạn làm cử chỉ trong vô thức, bảo rằng, “Ta bận xong rồi.”
Trần Tinh đáp: “Ồ, vậy giờ tính làm gì?”
Hạng Thuật: “Đệ nói xem?”
Từ khi trở về Kiến Khang, việc to việc nhỏ cứ ập tới không ngừng, nhưng ngày nào Hạng Thuật cũng ôm Trần Tinh ngủ, làm chút chuyện nên làm, song phần lớn thời gian đều sợ Trần Tinh hét quá to, kinh động người trong sở; thứ hai, họ luôn bận rộn và không có nhiều thời gian, thường thì làm hai ba khắc là xong.
Ở trước mặt người ngoài, Trần Tinh ngại quấn quít Hạng Thuật, song tình cảm trong ánh mắt luôn không sao kiềm chế được, mỗi lần họp đều phải nhìn hắn mới thỏa lòng.
“Ơ?” Trần Tinh liếm môi, “Giờ mới chiều à…”
Hạng Thuật: “…”
Hai người lại im lặng thêm chốc nữa, Trần Tinh đỏ mặt, ở trong phòng, Hạng Thuật toàn để trần nửa người không à, nhìn ngon nghẻ phết.
“Tân Viên Bình… dạy một vài bí quyết cộng nhiên,” Hạng Thuật ngập ngừng, “dù sao cũng đang rảnh, mình… luyện đi.”
“Được.” Trần Tinh đồng ý ngay tắp lự, “Cộng nhiên, nhiên như thế nào đây?”
Hạng Thuật chau mày phiền muộn: “Lẽ ra thời cơ tốt nhất là ngày đầu tiên rời khỏi Sắc Lặc xuyên, ta không biết, lỡ rồi, mong là còn kịp.”
Trần Tinh nghĩ bụng làm chuyện này còn cần thời cơ nữa à? Nhưng được Hạng Thuật nhắc, cậu cũng ngộ ra: thời điểm tốt nhất để cộng nhiên chính là lần đầu tiên của họ.
“Không sao đâu,” Trần Tinh an ủi, “huynh đừng lo, cho dù không thể cộng nhiên, chúng ta như hiện giờ chẳng phải vẫn tốt sao? Làm một cặp thầy trừ tà và hộ pháp không cộng nhiên, nghe cũng hay ho lắm chứ?”
Xem ra Tất Hồn và Trịnh Luân cũng khó mà cộng nhiên.
Hạng Thuật gật đầu, nhìn chăm chú Trần Tinh, Trần Tinh chủ động sà vào lòng Hạng Thuật, vòng tay qua ôm cổ hắn.
“Cởi đi.” Hạng Thuật hướng dẫn.
Cái nóng ngày hè làm hai người nhễ nhại mồ hôi, song dường như thời tiết nóng rực này đang giúp họ gia tăng khoái cảm lạ thường khi cơ thể cọ xát vào nhau. Trần Tinh vuốt má Hạng Thuật, chủ động hôn lên môi hắn, Hạng Thuật kéo tay cậu đặt lên đai lưng của mình.
Vào hè, người Tấn thích mặc quần vải đay và quần lụa khổ rộng, sau khi cởi gút dây, chiếc quần dài được mắc lỏng lẻo, không cần tụt xuống mà vẫn dễ bề hành sự.
“Hạng Thuật, người huynh nóng quá.” Trần Tinh thì thầm.
Hạng Thuật điều chỉnh hơi thở, nhỏ giọng: “Làm theo lời ta, bây giờ, vận chuyển Tâm Đăng của đệ.”
Trần Tinh ngồi trong lòng Hạng Thuật, hai tay vòng qua đan vào tóc hắn, hít thật sâu rồi vận chuyển Tâm Đăng.
Cơ thể Hạng Thuật bỗng chốc bừng sáng, biến thành pháp tướng hộ pháp Võ thần cởi trần!
Trần Tinh: “!!!”
Tóc Hạng Thuật chợt ngắn đi như những lần bị sức mạnh Tâm Đăng ảnh hưởng, lông mày như lửa vàng rực cháy, cơ thể gần như trần trụi, pháp bào sắc tuyết của hộ pháp Võ thần bỗng chốc hóa thành dải lụa sáng bay lất phất và bao quanh cơ thể hai người.
“Đừng nhúc nhích.” Hạng Thuật hơi ngẩng đầu, chạm vào mắt Trần Tinh là một khuôn mặt anh tuấn với cặp mắt vàng xinh đẹp như một vị thần.
Trần Tinh: “Huynh… ôi trời!”
Tiếp đến, Hạng Thuật vòng một tay qua eo Trần Tinh, tay còn lại chạy dọc theo lưng rồi đỡ lấy gáy cậu.
“Ta vào đây.” Đôi mắt Hạng Thuật tràn ngập vẻ thành kính và thuần khiết.
Lần này, Trần Tinh không hề thấy đau đớn hay phản kháng, cậu cảm thấy Hạng Thuật như đang ôm trọn linh hồn của mình vào lòng, cảm giác mãn nguyện mãnh liệt ấy không gì sánh bằng, như thể trước kia họ chỉ đắm chìm trong vui sướng xác thịt, mà lần này, linh hồn họ đang thực sự giao hòa.
Tâm Đăng nhất thời mất kiểm soát, Hạng Thuật nhắc nhở: “Giữ vững.”
“Ta… sẽ cố.” Trần Tinh sốt sắng nhìn Hạng Thuật.
Hạng Thuật khẽ nói: “Đừng sợ.”
Trần Tinh hưng phấn một hồi, ngay sau đó, dải lụa mà võ bào biến ra nhẹ nhàng cuộn lại như một đám mây trôi, buộc chặt hai người vào nhau. Hạng Thuật hít sâu, chỉ dẫn: “Tiếp theo thổ nạp để điều khiển pháp lực của đệ, dung hòa cùng ta.”
Trần Tinh nhắm mắt, tựa đầu lên vai Hạng Thuật, thở dài và hít sâu một hơi, Hạng Thuật cũng hít thở, lúc này đây, Trần Tinh nhận thấy trong cơ thể mình đang có một luồng sức mạnh dâng trào như thủy triều!
Tiếp đến, pháp lực dồi dào ấy bùng cháy, như thắp lửa trong linh hồn!
Hạng Thuật: “…”
“Thành công chưa?” Giọng Trần Tinh run rẩy.
Hạng Thuật cảm thấy họ đang cộng nhiên hoàn toàn, ngọn lửa ma thuật như lò luyện khổng lồ đang thiêu đốt ba hồn bảy phách của họ, nấu chảy linh hồn họ cùng nhau!
Trước đó, Tân Viên Bình từng giải thích với Hạng Thuật, song Hạng Thuật vẫn chưa rõ: “Vậy phải làm thế nào mới cộng nhiên được?”
“Lúc cộng nhiên bắt đầu,” Tân Viên Bình nói, “ngươi chỉ cảm nhận được hai khả năng, có hoặc không. Sẽ không có chuyện ngươi không đoán được.”
“Hạng Thuật?” Trần Tinh chạm lên cánh tay hắn.
Giây phút ấy, đối với Trần Tinh, Hạng Thuật là khởi nguồn của mọi thứ, trở thành một sức mạnh khác thiêu đốt cùng Tâm Đăng của cậu, luồng lực ấy vô hạn như biển rộng, dịu dàng cuốn lấy cậu.
Hạng Thuật đặt Trần Tinh nằm xuống, chống người bằng khuỷu tay, hơi đè lên Trần Tinh, rồi nhìn chăm chú vào mắt cậu.
“Ta đã nghĩ… sẽ rất khó.” Hạng Thuật nhìn vào mắt Trần Tinh.
Trần Tinh rên rỉ: “Tiếp tục đi, tiếp đi.”
“Hai ngươi đang làm gì đó?” Tiêu Sơn dò người vào hỏi.
Trần Tinh: “!!!”
Hạng Thuật: “…………”
Tiêu Sơn cầm một cái xô đựng đầy nước ô mai với đá bào, nghi hoặc dòm Hạng Thuật và Trần Tinh.
“Ca ca, ngươi lại giết Trần Tinh nữa hả!” Tiêu Sơn thảng thốt.
“Mau đi ra!” Trần Tinh và Hạng Thuật đồng thanh.
“Để đó đi!” Trần Tinh nói thêm, “Một canh giờ sau sẽ tìm ngươi!”