Đỉnh Lưu Ẩn Hôn Lật Xe Rồi

Chương 21:




“Khương Minh Chi đã rời khỏi nhóm.”
Khương Minh Chi bỏ điện thoại xuống, ngẩng đầu lên lén nhìn Lộ Khiêm.
Khi chạm phải ánh mắt của người đàn ông ấy cô lại cúi đầu ngay xuống.
Giờ đây đột nhiên trong đầu Khương Minh Chi toàn là meme “khuôn mặt nhỏ ửng vàng”.
Cô ôm bát, tai bắt đầu đỏ bừng lên.
...
Truyền hình Quân Cảng là một trong những công ty sản xuất phim ảnh hàng đầu giới giải trí, địa vị trong giới hết sức quan trọng, lần này rút vốn khỏi bộ phim điện ảnh của Khâu Bính Đức cũng coi như cảnh tỉnh không ít người.
Phim của Khương Minh Chi vẫn không có manh mối gì, ngày nào cô cũng bận chọn kịch bản, trong phòng sách có đủ kịch bản các thể loại chồng chất cao ngất ngưởng, y như đãi cát lấy vàng vậy.
Trong siêu thoại, fan cũng rất quan tâm hướng đi sau này của Khương Minh Chi, dù sao thì fan của cô toàn là fan sự nghiệp, có người công khai, có người ám chỉ bảo Khương Minh Chi có thể đi quay phim được rồi đó, thực sự không có phim nào thích hợp thì lên chương trình gameshow duy trì đề tài cũng được.
Gần đây Hàn Cần cũng nói bóng gió nếu Lộ Khiêm có 49% cổ phần ở Quân Cảng, cô làm vợ chẳng lẽ không moi được gì tốt.
Khương Minh Chi sửa lời: [Là Lộ thị có 49%, không phải Lộ Khiêm.]
[Nhỡ đâu là anh trai anh ấy thì sao?]
Khương Minh Chi nói đến chuyện này thì rất bon miệng: “Chẳng phải từ trước đến nay kiểu gia đình như bọn họ ở Cảng Thành đã mang tư tưởng cực kỳ bảo thủ phong kiến hay sao, gì mà dòng chính mới có thể kế thừa, con trai trưởng chính là thái tử, rồi trọng nam khinh nữ, sinh con thì nhất định phải là con trai, từ khi sinh ra Lộ Khiêm theo thứ tự là không lên chức thái tử được rồi, có khi bây giờ anh ấy giỏi như vậy nhưng thực thế chỉ là trò mèo mà thôi, anh trai anh ấy chuẩn bị chờ bố bọn họ mất là cho anh ấy một khoản tiền rồi đá thẳng anh ấy khỏi tập đoàn Lộ thị, sau đó tính theo mức tiêu pha xa hoa vô độ hiện tại của anh ấy thì có khi hai, ba năm đã tiêu hết tiền, ngày sau còn phải dựa vào em nuôi anh ấy.”
“Nếu sau này để em nuôi thì con ngựa bảy mươi tư triệu đô khỏi cần nghĩ đến nữa, bình thường mua đôi tất cũng phải xem sắc mặt em, em bảo không mua thì anh ấy cũng không dám cãi.”
Hàn Cần: “...”
“Em không làm biên kịch quả là mai một người tài.”
Khương Minh Chi vội chém tiếp. Mặc dù cô không hay nghe Lộ Khiêm nhắc đến người nhà anh nhưng cô có thể cảm nhận được rằng quan hệ của anh và anh trai anh không tệ chút nào, suy cho cùng hai người đều là nhà tư bản xấu xa được sinh ra từ cùng một mẹ, từ nhỏ đã được giáo dục dạy dỗ giống nhau, tính cách đối nhân xử thế hợp nhau, anh thì trầm ổn vững vàng, em thì hung tợn mạnh mẽ, ban đầu trong nhà xem thường Từ Tuệ Nhàn trong giới giải trí mà bố cưới về, có người nói Từ Tuệ Nhàn ở nhà còn phải kính trọng gọi con riêng là cậu cả, cậu hai, ấy vậy mà hai cậu chủ này lại đối xử cực kỳ cay nghiệt với đứa em gái do Từ Tuệ Nhàn sinh ra, cô gái nhỏ vừa mới tốt nghiệp, chưa từng yêu đương gì đã bị đưa đi liên hôn, tất cả đều là thành tích chói lọi của hai anh em nhà đó.
Hàn Cần thở dài: “Thôi dẹp đi, em cứ từ từ mà chọn.”
Khương Minh Chi cúp điện thoại.
Thật ra cô biết Hàn Cần có ý gì, nhưng có một số việc, dù thế nào cô cũng không muốn nói với Lộ Khiêm, trong đời sống hay công việc, hai người luôn đứng ở hai phía trái ngược độc lập, không giống với việc cô làm nũng cáo trạng với anh mình chịu uất ức như lần trước, cái này mà nói ra thì chẳng khác gì cầu xin người ta.
Huống hồ Lộ Khiêm cũng không chủ động nhắc đến với cô.
Khương Minh Chi điều chỉnh tâm trạng, trang điểm rồi cầm túi ra ngoài.
Hôm nay cô hẹn Tống Tinh đi ăn cơm.
Đã lâu lắm rồi hai người không gặp nhau, Tống Tinh vừa đến đã lôi một tấm ảnh Khương Minh Chi trong túi ra, nhờ cô ký tên mang về tặng bạn trong ban nhạc.
Khương Minh Chi ký tên lên hình, ngẩng đầu lên thấy trên tai Tống Tinh có thêm mấy lỗ.
“Ký rồi đó.” Khương Minh Chi đưa bức ảnh đã ký xong cho Tống Tinh.
“Cảm ơn đại minh tinh nhé.” Tống Tinh cười híp cả mắt, nhận bằng hai tay: “Sau này xấp ảnh này chính là mật mã tiền tài, cội nguồn địa vị của tôi.”
Khương Minh Chi “chậc” một tiếng.
Hai người ở trong phòng ăn nên đều cởi áo khoác ra, Tống Tinh mặc một cái áo len lông cừu bên trong, khi cô ấy vươn tay nhận ảnh thì cổ tay áo co lên một chút, Khương Minh Chi nhìn thấy phía trong cánh tay Tống Tinh thì bỗng ngẩn người.
Khương Minh Chi đột nhiên giơ tay ra giữ tay phải Tống Tinh, sau đó xoay cổ tay cô ấy lại, vén cổ tay áo của cô ấy lên.
Tống Tinh: “Ơ.”
Khương Minh Chi nhìn thấy hình xăm bên trong tay Tống Tinh.
Trước kia là một đóa hồng xinh tươi, bây giờ hoa hồng đã bị che đi, biến thành một con hồ ly cô độc.
Khương Minh Chi nhìn Tống Tinh với vẻ khó mà tin nổi.
Cô vẫn nghĩ rằng Tống Tính nhuộm tóc, bắn lỗ tai, mặc quần áo kỳ quái, chạy theo mấy anh em trong ban nhạc chỉ là thấy hay ho trong một khoảng thời gian thôi, sau đó sẽ quay lại bình thường, nhưng bây giờ nhìn thấy hình xăm này, Khương Minh Chi mới nhận ra dường như lần này cô ấy không chỉ ham chơi như trước, cũng không phải hứng thú nhất thời.
Tống Tính không che giấu: “Aiz, đẹp chứ, tôi bảo nhà thiết kế làm lâu lắm luôn đó.”
Tống Tinh xúc một thìa bánh gato đưa lên miệng, bình chân như vại: “Tôi treo cổ trên một gốc cây hơn hai mươi năm rồi, chẳng lẽ không cho phép tôi đổi sang cây khác à.”
Khương Minh Chi không nói gì.
Từ nhỏ đến lớn Tống Tinh đã thích anh họ Khương Minh Sùng của cô, cả ngày cô ấy đều vây quanh Khương Minh Sùng, tính cách cô ấy hơi đàn ông xíu, trước mặt Khương Minh Sùng lại cứ gồng mình làm thục nữ dịu dàng, hồi cấp ba còn chạy đi xăm hình hoa hồng vì Khương Minh Sùng, vì Khương Minh Sùng là vương tử, cô ấy muốn làm đóa hoa hồng mà vương tử yêu tha thiết.
Đáng tiếc từ nhỏ Khương Minh Sùng đã từ chối lời tỏ tình của Tống Tinh đến mức chai lì, đầu năm nay là lần cuối cùng, Khương Minh Sùng từ quân đoàn về nghỉ phép, Tống Tinh chuẩn bị tỏ tình.
Khương Minh Sùng vẫn từ chối như hai mươi năm qua, nhưng lần này, sau khi anh ấy từ chối, Tống Tinh ném hết đống quần dài, váy ren thục nữ trong tủ quần áo đi, cô ấy nói cô ấy muốn làm chính mình.
Khương Minh Chi không biết Khương Minh Sùng có biết bây giờ Tống Tinh đã thay đổi rồi hay không, nhưng ngay cả hình xăm Tống Tinh cũng đi sửa rồi, điều đó cho thấy cô ấy đã thật sự buông bỏ, có khi trong lòng Khương Minh Sùng còn cảm thấy nhẹ nhõm.
Khương Minh Chi đột nhiên thấy vui thay cho Tống Tinh: “Đúng vậy, đàn ông ấy à, người này không được thì chúng ta đổi người khác.”
Tống Tính híp mắt nhìn Khương Minh Chi: “Vậy bà định giải quyết với Lộ Khiêm thế nào?”
“Mấy ngày trước đám đạo diễn thối tha kia lần lượt xin lỗi bà công khai, còn lâu tôi mới tin ánh sáng lẽ phải gì đó.”
Khương Minh Chi thấy Tống Tinh nhắc đến Lộ Khiêm: “Ờ...”
Tống Tinh: “Dù sao bà cũng không cần tiền của anh ta, rõ ràng chỉ cần dành thời gian qua Mỹ một chuyến là giải quyết xong, bà xem bà kéo dài đến lúc nào rồi.”
“Đừng nói với tôi là bà không rảnh, mấy tháng trời rồi bà không vào đoàn phim, đâu phải tôi không biết.”
Tống Tinh nói đến đây đột nhìn sán đến gần Khương Minh Chi, biểu cảm dò xét: “Khai thật mau, không phải bà thích anh ta đó chứ?”
“Bà định khiến ông nội và bác cả bà tức chết thật hả? Nhọc nhằn vất vả nuôi lớn bà thế này mà bà lại báo hiếu bọn họ bằng việc rước một nhà tư bản về cho họ?”
“Không cần nhắc đến em gái anh ta, dù thế nào đi nữa đó cũng là chuyện nhà anh ta, nhưng bà có biết giá đất ở khu phía nam bị Lộ thị đôn lên không, cái loại nhà tư bản độc ác ém đất rồi bán ra ấy nên băm thành trăm mảnh.”
Khương Minh Chi bị câu hỏi này dồn lùi về sau.
Cô không quan tâm tới công việc của Lộ Khiêm, nhưng thực sự có một số việc vẫn nghe nói đến.
Trong lòng Khương Minh Chi bỗng thấy luống cuống, đang không biết trả lời thế nào, có vẻ như Tống Tinh nhận ra sự bối rối của cô, lắc đầu: “Thôi bỏ đi, coi như tôi không hỏi.”
Hai người ăn cơm, Tống Tinh nói dẫn Khương Minh Chi đi hóng gió.
Cô ấy lái một chiếc moto phân khối lớn, Khương Minh Chi đón mũ bảo hiểm Tống Tinh vứt sang, cô nhìn đầu xe mà bắp chân bỗng nhũn ra.
“Bà học từ bao giờ đây?” Khương Minh Chi nuốt nước miếng, cô chưa từng ngồi loại xe ngày bao giờ, trông rất nguy hiểm.
Tống Tinh đã đội mũ bảo hiểm xong: “Biết từ lâu rồi.”
“Lên xe.”
Khương Minh Chi lóng ngóng đội mũ bảo hiểm: “Kỹ, kỹ năng bà ổn không đấy?”
Tống Tinh kéo Khương Minh Chi qua đội mũ bảo hiểm cho cô: “Kỹ năng có được hay không thử là biết liền.”
Khương Minh Chi chậm rì rì trèo lên xe, ôm chặt eo Tống Tinh.
“Vù” một tiếng, chiếc xe phân khối lớn xông thẳng ra ngoài như mũi tên rời cung.
Tiếng gào thét của Khương Minh Chi đều bị vùi trong mũ bảo hiểm.
Ban đầu cô sợ muốn chết, cả người dán chặt trên lưng Tống Tinh, cứ cảm thấy một giây sau cái xe này sẽ bay vèo, sau đó bản tin ngày mai là nữ minh tinh đua xe mất tại chỗ, nhưng sau khi quen với tiếng máy nổ vang và tốc độ thì cô cảm nhận được tiếng gió vù vù, cảnh vật hai bên bị bỏ lại nhanh chóng, đột nhiên cô có cảm giác k1ch thích khiến người ta muốn ngừng mà không được.
Khương Minh Chi chậm rãi mở mắt ra, bên tai bỗng vang lên câu hỏi của Tống Tinh, rốt cuộc có phải cô thích Lộ Khiêm rồi hay không.
Khương Minh Chi cảm nhận nhịp tim thình thịch trong lồng nguc mình.
Cô chỉ biết nếu một ngày nào đó Lộ Khiêm tiêu xài hoang phí quá mức mà biến thành kẻ nghèo rớt mồng tơi, cô bằng lòng nuôi anh, nhưng cô còn muốn dạy anh làm ra làm chơi ra chơi, tiến đến cuộc sống bình thường trong xã hội chủ nghĩa gần gũi nhân dân.
Tống Tinh dừng xe lại.
Khương Minh Chi dần hoàn hồn, nhận ra Tống Tinh lái xe đến Trung học phổ thông số 4.
Trẻ con trong khu phức hợp gần như đều học cùng một trường tiểu học và trung học, trường Trung học phổ thông số 4 là trường cũ của bọn họ.
Trung học phổ thông số 4 có hai khu, lúc bọn họ còn đi học thì đám học sinh đều ở khu nhà mới ngoài ngoại ô, hôm nay là Chủ nhật, trong trường không có ai, vô cùng yên tĩnh, ven đường lá cây quay vòng rơi từ trên cây xuống, gió nổi khiến lá khô dưới đất xào xạc ngân vang.
Khương Minh Chi ngẩng đầu nhìn bức tường vây cao vời vợt của trường: “Sao bà không lái xe đến cổng?”
Tống Tinh: “Ra cổng thì còn gì vui nữa.”
“Tôi trèo tường vào.”
Khương Minh Chi: “?”
Tống Tinh: “Dám không?”
Thời đi học, Khương Minh Chi là học sinh ba tốt ngoan ngoãn, lúc ấy ở trước mặt Khương Minh Sùng, Tống Tinh cũng là thiếu nữ ba tốt ngoan không ai bằng, không có Khương Minh Sùng thì cô ấy chẳng phải thế.
Khương Minh Chi: “Chuyện này... Không hay lắm đâu.”
Tống Tinh: “Vậy tôi trèo qua, bà vào từ cổng, chúng ta gặp ở dưới tòa nhà trắng.”
Khương Minh Chi nhìn Tống Tinh làm nóng người chuẩn bị trèo trường, bỗng nhiên trái tim nhói lên.
Từ nhỏ đến lớn, so sánh cô và Tống Tinh thì cô luôn ngoan ngoãn, vậy mà khi thảo luận nghiêm túc ai là người ngang ngạnh, phản loạn thì Tống Tinh trèo tường trốn học chẳng đáng là gì ở trước mặt cô.
Vì cô lén lút kết hôn với người ta.
Khương Minh Chi: “Thế tôi cũng thử.”
Tống Tinh trèo lên ngồi trên đầu tường trước rồi kéo Khương Minh Chi loay hoay mãi lên theo.
Khương Minh Chi học theo Tống Tinh, cuối cùng cũng lên được, sau đó cô cũng ngồi trên đầu tường của trường.
Tống Tinh nhảy thẳng xuống, ngẩng đầu lên gọi Khương Minh Chi: “Nào, nhảy.”
Lúc này Khương Minh Chi trèo lên thì không thấy gì nhưng giờ ngồi trên tường nhìn xuống dưới bỗng thấy choáng váng.
Tống Tinh vẫy tay với cô: “Ngẩn ra làm gì đấy, nhảy thẳng xuống luôn đi.”
Lúc này Khương Minh Chi mới biết mình đang ở độ cao nào, cô liếc mắt nhìn xuống mặt đất, cẳng chân mềm nhũn.
Tống Tinh muốn cô nhảy từ độ cao này xuống.
Khương Minh Chi ngồi trên tường, nắm chặt bờ gạch bên cạnh, mếu máo: “Tôi không dám.”
Tống Tinh há miệng: “...Hả?”
Cô ấy thử động viên: “Không sao đâu, tôi nhảy xuống rồi đây rồi này, không cao.”
Khương Minh Chi: “Tôi thật sự không dám.”
Đột nhiên cô nhận ra mình mắc kẹt ở một độ cao thật bế tắc, lên không được mà xuống cũng không xong.
Nước mũi của Khương Minh Chi bị gió thổi tạt, nhưng cô vẫn siết chặt vách tường gần người, không dám bỏ tay ra lau.
Tống Tinh không ngờ Khương Minh Chi dám lên mà không dám xuống, cô ấy xoay vòng vòng tại chỗ: “Hay là tôi gọi bảo vệ trường tới cứu bà nhá? Hay là chúng ta gọi 119?”
Khương Minh Chi lập tức kêu ầm lên: “Không được!”
Quá mất mặt, thật sự mất mặt chết đi được, tin tức nữ minh tinh leo tường vào trường bị mắc trên tường không lên được cũng không xuống được bị truyền ra ngoài, cô không chỉ bị các báo lớn công khai phê bình mà còn có thể trở thành suối nguồn cười xỉu cho giới giải trí suốt một tháng.
Có khi tối nay thôi, tấm ảnh cô nhếch nhác mắc kẹt trên tường sẽ bị lan truyền toàn mạng, meme nổi tiếng ai ai cũng biết.
Tống Tinh nhìn Khương Minh Chi đang ngồi trên tường nhưng kiên quyết từ chối cứu viện rồi vỗ trán.
...
Lộ thị, trụ sở Bình Thành.
Trong phòng họp đang tổ chức một cuộc họp thu mua.
Phó tổng giám đốc mới nhậm chức đang trình bày chi tiết liên quan đến việc thu mua khách sạn Âu Tín, theo báo cáo tài chính tỉ lệ của tài sản ngắn hạn và nợ ngắn hạn xấp xỉ 231%.
Nhưng khi anh ta nói đến phần trăm vô cùng khả quan ấy thì người đàn ông ngồi ở ghế quan trọng nhất vốn yên tĩnh lắng nghe đột nhiên lên tiếng.
“Vậy sao.”
Phó tổng giám đốc bỗng chốc mê man: “Hả?”
Lộ Khiêm: “Tỉ số thanh khoản hiện thời.”
Trần Trung dùng máy tính tính ra kết quả: “231,879253%.”
Trong nháy mắt, trên trán vị phó tổng giám đốc đang đứng ở bục đổ một lớp mồ hôi lạnh.
May là Lộ Khiêm không nói gì nữa, anh nghe Trần Trung nói ra con số đó thì hơi gật đầu: “Đẩy mạnh việc thu mua.”
Cuộc họp kết thúc, áo lót của những người trong phòng họp đã ướt đẫm mồ hôi.
Dù bên trên có anh trai nhưng ai cũng biết cậu hai mới nhậm chức ở Bình Thành chưa từng là bình hoa.
Anh là người nắm thực quyền từ đầu đến chân.
Lộ Khiêm vừa mới bước ra khỏi phòng họp thì điện thoại vang lên.
Một dãy số.
Anh nhíu mày nhìn dãy số xa lạ, vẫn nhận cuộc gọi.
“Alo, xin hỏi... Có phải Lộ Khiêm không?” Tống Tinh vừa gọi điện thoại vừa liếc nhìn Khương Minh Chi đang run lẩy bẩy ở bên trên.
“Vợ anh, là Khương Minh Chi á, bây giờ cô ấy đang bị mắc kẹt trên tường, anh có muốn đến đây giúp một tay không.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.