Đỉnh Lưu Ẩn Hôn Lật Xe Rồi

Chương 71:




Khương Minh Chi giật mình trước sức chiến đấu của vị quý cô Lý này.
Thậm chí cô còn tưởng tượng ra cảnh cô ấy xách Hermès, đi đôi giày cao gót ngút trời tát bộp một phát “Đồ hèn hạ dám cướp chồng tôi”.
Cô không nhịn được quay đầu lại nhìn Lộ Khiêm, dường như Lộ Khiêm biết cô đang nghĩ gì, bình tĩnh nói với cô: “Em không có cơ hội đấy đâu.”
Cô không có cơ hội xách Hermes, đi đôi giày cao góp ngút trời tát bộp một phát “Đồ hèn hạ dám cướp chồng tôi”.
Khương Minh Chi cười trộm.
Đám dân mạng hóng drama cũng hô to: Vãi chưởng.
Fan Phí Âm đặt ra cái tên xấu cho bà chủ chính thức Khương Minh Chi, ai ngờ mũi tên quay vòng đâm về phía bản thân, chị nhà mình mới là người đen nhất.
Cô Lý giết điên lên rồi thì ngay cả chuyện Phí Âm sửa tuổi cũng bóc ra không xót tí gì, như thể chỉ cần bà đây có mặt ngày nào thì sẽ khiến mi không thể sống trong giới giải trí được nữa.
Thực tế thì không còn Tần Thiệu Khải, Phí Âm đã flop rồi, bây giờ cô Lý làm ầm chuyện lên, quả thực khỏi sống tiếp ở giới giải trí nữa.
[Thế này mà nhà bọn họ còn không biết ngại xé Khương Minh Chi? Người ta là bà Lộ được tài khoản chính thức công bố đàng hoàng đó.]
[Sửa tuổi là vì lăng xê cái danh “Tiểu Khương Minh Chi” chứ gì, tiểu Khương Minh Chi sao lại lớn hơn Khương Minh Chi thật hai tuổi thế này ha ha ha ha ha ha.]
[Tôi đã nói mà, sao Phí Âm đột nhiên có tài nguyên tốt như thế được, chẳng trách.]
[Khương Minh Chi bị nhà cô ta quấn lấy đúng là thấy tởm muốn chết rồi nhỉ?]
Rất nhanh sau đó, tài khoản chính thức “Bình Minh Lụi Tàn” đăng văn kiện luật sư lên, biểu hiện xuất sắc của cô Khương Minh Chi lúc tới thử vai đã khiến đạo diễn Dương Thụ Hoa xúc động, bởi vậy mới có được vai diễn, trong lúc bộ phim công chiếu, tin tức sai sự thật gây tổn thất lớn cho cô Khương Minh Chi và toàn bộ đoàn làm phim, bất kể thiệt hại thế nào đều truy cứu trách nhiệm pháp luật của người tung tin đồn một cách triệt để.
Trước kia một vài tài khoản chính thức đăng văn kiện luật sư cơ bản đều là “Bảo lưu quyền lợi quy cứu trách nhiệm pháp luật”, lần này “Bình Minh Lụi Tàn” truy cứu trách nhiệm luôn, lại còn “bất kể thiệt hại thế nào” khiến người ta không chỉ cảm thán một tiếng “cứng” mà còn đúng là có tiền.
Ngay sao đó, một số nhân viên đoàn phim tung tin, chọn Khương Minh Chi là quyết định do bên sản xuất xem đoạn video thử vai rồi cả nhóm nhất trí thông qua, lúc thử vai có ai biết cô là bà chủ nhà nào đâu, bên phía sản xuất cũng không có ai có quan hệ gì với Lộ thị cả, nếu Khương Minh Chi muốn dựa vào chồng thật thì sao không dùng Truyền hình Quân Cảng mà Lộ thị có cổ phần chi phối để làm mấy bộ phim thương mại hoành tráng luôn đi, diễn bừa nhân vật bình hoa nào đó rồi nằm im nhận thành tích thực là được, người ta vừa nhận thức chuyên nghiệp lại vừa tốt, vào đoàn phim được hai, ba ngày đã được đạo diễn chỉ cho xíu đã hiểu, có cảnh hành động trên đùi bị cứa đâm va toàn là vết thương nhưng vì cảnh quay ấy phải quay liền mạch nên không hề lên tiếng, đạo diễn hô cắt mọi người mới thấy trên đùi cô có máu.
Fan Khương Minh Chi nghe vậy thì vừa vui mừng vừa đau lòng, trước kia Khương Minh Chi đóng phim từng có đầy vết thương lớn nhỏ khác nhau, người khác sứt tí da thôi mà hận không thể mua bài để cả công đồng mạng đều biết, Khương Minh Chi chưa từng bán thảm bao giờ.
Trước kia fan Khương Minh Chi vốn không có ý kiến gì với Lộ Khiêm, giờ lại dần có lời phê bình kín đáo.
Tiên nữ nhỏ vừa tự lập vừa chuyên nghiệp như thế gả cho doanh nhân mà chẳng nhận được gì cả, còn bị antifan nói là thư ký riêng của tư bản dựa vào chồng để trèo lên, đúng là quá ấm ức quá trời!
Có tiền thì giỏi lắm sao, tự Khương Minh Chi kiếm tiền cũng sống thoải mái được nhá.
Fan Khương Minh Chi đang móc sổ ra tính nợ đen, ai ngờ người tỉ mỉ nhìn thấy văn kiện pháp luật chỉnh sửa và kháng án của đoàn phim “Bình Minh Lụi Tàn”, sau đó thấy hình như gần đây bên đoàn phim mới thay đổi bộ phận pháp lý, tìm kiếm tên của mấy người trong bộ phận pháp lý mới thì thấy họ đều đến từ... Lộ thị?
Mọi người bỗng có cảm giác đột nhiên tỉnh ra.
Chẳng trách người ta đều là “Bảo lưu quyền lợi quy cứu trách nhiệm pháp luật” mà qua chỗ họ lại là truy cứu thẳng luôn.
Vị doanh nhân này mượn tay đoàn phim đòi lẽ phải về cho vợ đây mà.
Oa, chẳng trách lại bất kể thời gian, bất kể thiệt hại, ngọt ngào quá đi.
Fan Khương Minh Chi vốn đang hùng hổ: “...”
Fan cp Vợ Chồng Đắt Giá: “Gặm được đường rồi. Thỏa mãn.jpg”
...
Sóng gió dần lặng xuống, “Bình Minh Lụi Tàn” công chiếu đúng kỳ hạn.
Dù buổi họp báo ra mắt phim trước đó đã thu được một loạt lời khen rồi, trailer vô cùng lôi cuốn, nhưng trước khi chiếu bộ phim này vẫn dấy lên tranh luận cực kỳ nghiêm trọng.
Chỉ vì diễn viên chính là một lưu lượng, các tác phẩm từng đóng toàn là phim thần tượng - Khương Minh Chi.
Trước đó Khương Minh Chi từng làm khách mời trong phim điện ảnh, trông gương mặt khá là hợp với màn ảnh rộng nhưng trước kia chỉ là khách mời với thời lượng lên hình ngắn ngủi, nhân vật cũng không quá quan trọng, một bình hoa không đòi hỏi kỹ năng diễn xuất, mà lần này cô lại làm nữ chính tuyệt đối, phải gánh cả một bộ phim.
Mặc cho bên ngoài nghi ngờ, tranh luận, lần đầu tiên Khương Minh Chi gửi ảnh poster và video trailer tác phẩm của mình vào nhóm chat gia đình “Yêu nước, yêu gia đình, yêu đồng bào”, kèm theo cả vé xem phim có thể đi bất cứ lúc nào.
Trước kia cô mặc kệ sự phản đối của cả nhà thi vào Học viện Điện ảnh rồi ra mắt làm diễn viên, sự nghiệp mấy năm trông có vẻ thuận buồm xuôi gió, thu hoạch được cả độ nổi tiếng và tiền tài, nhưng thật ra thứ cô muốn nhận được nhất là sự đón nhận và ủng hộ của người thân.
Bây giờ thỉnh thoảng bác cả sẽ nhắc đôi câu không muốn cô ở trong giới giải trí nữa, có lẽ trong mắt bọn họ, cô đóng mấy bộ phim thần tượng thức ăn nhanh*, nhận đại ngôn, đi thảm đỏ, thân ở nơi danh lợi xa hoa đồi trụy, làm công việc hào nhoáng phù phiếm nhất mà cũng vô hình khó nắm bắt nhất.
*Phim thần tượng thức ăn nhanh: kiểu phim đóng theo phong trào, chóng vánh, mục đích xem thuần giải trí, không có ý nghĩa gì quá sâu sắc, xem xong chẳng đọng lại được gì, cũng chẳng nhớ gì, như đồ ăn nhanh chỉ no chứ không có quá nhiều dinh dưỡng, ăn nhiều không tốt.
Trước kia cô ngại không dám để mọi người xem phim mình đóng, lần này cô có niềm tin rồi.
[Không thể trả vé, phải đi xem đó. Kiêu ngạo.jpg]
Bác gái khá là nhàn rỗi, lập tức trả lời: [Chi Chi giỏi quá!!!]
[Nhưng không thể trả vé thật hả?]
Khương Minh Chi: [?]
Không muốn xem phim cô đóng đến vậy ư?
Còn là công chúa nhỏ được yêu chiều không thế?
Ai ngờ bác gái lại gửi một cái ảnh chụp màn hình tới: [Bác cả cháu đã bao rạp từ trước rồi, vào buổi tối công chiếu nha.]
[Cuối tuần bọn bác sẽ đón ông nội cháu đi cùng. Rất vui.jpg]
Không phải không đồng ý mà bao rạp từ sớm rồi.
Khương Minh Chi bỗng cảm động mũi cay cay.
Cô lập tức lật xem lịch trình của mình, buổi chiều hôm công chiếu có một buổi lễ ra mắt phim tại rạp, tối thì rảnh.
Khương Minh Chi: [Cháu cũng đi!]
Cô gửi tin nhắn ấy xong lại chậm rì rì: [Có để ý... Cháu dẫn theo một người không ạ?]
[Ngoan ngoãn tỏ đáng yêu.jpg]
[Ngòi bút làm nũng.jpg]
[Tui đáng yêu thế này, bạn nỡ không đồng ý ư.jpg]
Một lát sau, bác cả: [Ừ.]
Khương Minh Chi ôm điện thoại lăn một vòng trên ghế sofa.
...
Cuối tuần, giữa tranh luận và áp lực, tới buổi chiều “Bình Minh Lụi Tàn” chính thức phát hành trên các rạp chiếu lớn, cạnh tranh cùng thời điểm đó còn có một bộ phim giả tưởng võ hiệp.
Đến lúc cuối cùng biết kết quả sắp xảy ra, Khương Minh Chi lại khá là bình tĩnh, sau khi phim chiếu hết, theo đạo diễn và các diễn viên chính lên sân khấu phía trước, Khương Minh Chi cúi chào một cái thật sâu, nhìn thấy ánh đèn dưới đài sáng lên, tất cả đều là banner cầm tay fan tới tiếp ứng cô.
Cô không xem bình luận và phản ứng sau buổi ra mắt, vì cô biết người mua vé đặt trước lúc chiều tới xem suất chiếu đầu hầu hết đều là fan của mình, dù thế nào họ cũng sẽ khen ngợi, đa số người qua đường sẽ đi xem vào buổi tối.
Khương Minh Chi tham dự buổi ra mắt phim xong thì ở sau hậu trường ôm một cái thật chặt với Dương Thụ Hoa, Dương Thụ Hoa vỗ vai cô, cổ vũ một lần nữa: “Rất giỏi”.
Khương Minh Chi: “Cảm ơn đạo diễn.”
Cô trang điểm không phô trương rời khỏi hiện trường, người đàn ông nào đó đang đợi cô cô gara dưới tầng hầm.
Khương Minh Chi vừa nhìn thấy Lộ Khiêm thì chạy qua bên đó luôn, Lộ Khiêm dang rộng hai tay, Khương Minh Chi nhẹ nhàng nhào vào trong lòng anh.
Hai người tới khu nhà phía tây Ninh Định trước, trên xe, Khương Minh Chi nhìn cảnh phố ngày càng quen thuộc, nuốt nước bọt: “Anh căng thẳng không?”
Lộ Khiêm lái xe, trả lời: “Vẫn ổn.”
Khương Minh Chi thấy so với Lộ Khiêm, bản thân cô còn căng thẳng hơn.
Xe vẫn dừng lại ở đầu ngõ, Lộ Khiêm vươn tay nắm tay Khương Minh Chi, hai người kết bạn với đèn đường, bước từng bước vào trong.
Khương Minh Chi đột nhiên nhớ lại một chuyện: “À, cái app đợt trước em tải về cho anh ấy, anh học xong chưa?”
Lộ Khiêm hơi khựng người, đáp: “Cũng kha khá rồi.”
Khương Minh Chi lập tức hỏi tiếp: “Sau Giàu mạnh, văn minh, dân chủ, hòa bình là gì, mau, trả lời trong vòng ba giây.”
Lộ Khiêm: “...”
Khương Minh Chi hất tay: “Anh không học, anh gạt em!”
Lộ Khiêm nắm chặt ngón tay Khương Minh Chi, thở dài, không thể làm gì khác hơn là đáp lại một câu hoàn chỉnh cho Khương Minh Chi nghe.
Không biết Khương Minh Chi hài lòng hay chưa mà ừm một tiếng: “Bác cả em và mọi người không hỏi câu đơn giản thế này đâu, đến lúc đó em không giúp anh đâu đấy.”
“Còn nữa, dù sức khỏe ông nội em tốt đến đâu thì ông cũng chín mươi tuổi rồi, lần này ra ngoài anh cứ xem mà làm.”
Đối với một tư bản cả người đều toát ra vẻ “Tôi rất giàu”, “Tôi rất cao quý”, “Dân thường không xứng” như Lộ Khiêm, Khương Minh Chi dám khẳng đỉnh cả đời này anh chưa từng đỡ bà cụ qua đường, nhặt được tiền rơi giao cho chú cảnh sát, kính già yêu trẻ, dịu dàng, lương thiện, kính cẩn, tiết kiệm, cũng không phải phẩm chất anh có.
Khương Minh Chi đột nhiên hỏi: “Anh từng đỡ bà cụ qua đường bao giờ chưa?”
Lộ Khiêm: “Hả?”
Khương Minh Chi: “Là kiểu ở trên đường, nhìn thấy ông cụ, bà cụ đi đứng không tiện qua đường thì tới đỡ ấy.”
“Khi còn bé anh viết văn không bịa gì cho mình hả?”
Lúc nhỏ cô từng đỡ người khác thật, đỡ cùng Khương Minh Sùng, trên đường đi học hai người nhìn thấy một bà cụ chống gậy, hành động bất tiện đứng giữa dòng xe cộ bước không được lùi cũng không xong, mặc dù tính cách Khương Minh Sùng lạnh nhạt nhưng anh ấy có lòng nhiệt tình, không nói hai lời cõng bà cụ gầy yếu ấy đi luôn, ai ngờ lại cõng đúng mẹ vợ hiệu trưởng, còn được tuyên dương trước mặt toàn thể học sinh trường ở buổi kéo cờ, khăn quàng đỏ thắm trước ngực đẹp đẽ không tả xiết.
Lộ Khiêm bình tĩnh mà đầy lý lẽ nói: “Tại sao anh phải đỡ?”
“Nếu một người lớn tuổi không có năng lực hoạt động cơ bản thì vì sao người thân lại để họ ra ngoài một mình, lại còn là nơi nguy hiểm đầy phương tiện giao thông như đường cái, điều bọn họ nên làm là tăng cường giám hộ chứ không phải đùn đẩy trách nhiệm cho người qua đường.”
“Nếu chỉ đơn thuần vì hành động bất tiện thì trên thị trường có rất nhiều xe lăn thay cho việc đi bộ.”
Khương Minh Chi: “...”
Sao cô lại cảm thấy nhà tư bản độc ác nói có lý lẽ nhất định gì đó thế nhỉ?
Nhưng đứng ở góc độ trưởng bối, đối diện với nhà tư bản chủ nghĩa Grandet* lại đứng đó đàng hoàng nói “Không thể đẩy trách nhiệm cho người qua đường”, có ai không muốn gả con gái cho một thanh niên tốt chân thành lại nhiệt tình cớ chứ.
*Grandet: một nhân vật quan trọng trong tiểu thuyết Eugenie Grandet của Balzac. Đó là một nhà tư sản mưu mô xảo quyệt, hung ác, độc tài, gia trưởng.
Lộ Khiêm dừng lại, nhìn khuôn mặt to bằng bàn tay của Khương Minh Chi, bỗng nhiên bổ sung: “Nhưng nếu sau này anh gặp thì sẽ cố gắng hết sức.”
Khương Minh Chi phì cười.
“Cẩn thận đừng để bị lừa ăn vạ.” Cô nhắc nhở, sau đó lại cảm thấy mình nhắc hơi thừa.
Khó khăn lắm nhà tư bản mới làm một việc thiện, ai mà dám lừa thì chắc quan tòa sẽ không chỉ bắt người lừa anh rơi lệ trước song sắt, giẫm máy may mấy năm, thậm chí còn phải trả anh một khoản.
Trong lúc nói chuyện, Khương Minh Chi ngẩng đầu nhìn ánh đèn ấm áp trong sân.
Đến rồi.
Bác cả bao rạp buổi tối, mặc dù trời đã tối rồi nhưng vào đêm đông thời gian vẫn chưa muộn, trong ánh đèn khu nhà phía tây Ninh Định là khói lửa dày đặc.
Hôm nay bác gái đặc biệt hỏi cô tối muốn ăn món gì ở trong nhóm chat.
Khương Minh Chi nắm chặt tay Lộ Khiêm, hai người sóng vai đứng ở cửa, cô nhìn đèn phòng khách, cuối cùng vẫn nói: “Có gì không trả lời được thì anh nhìn khẩu hình miệng em.”
“Lúc ăn cơm có thể gắp đồ ăn cho ông nội em, răng ông không tốt lắm nên thích ăn đậu phụ, nhà em thỉnh thoảng sẽ gắp thức ăn cho nhau, nếu ai gắp món gì anh mà anh không muốn ăn thì không được thể hiện ra, cứ để ở bát thôi.”
“Hôm nay Khương Minh Sùng không ở nhà, anh chính là thanh niên trai tráng duy nhất, ra ngoài có thể phụ giúp một tay nhiều hơn.”
Lộ Khiêm lặng yên nghe, gật đầu: “Được.”
Khương Minh Chi hít một hơi thật sâu, dắt Lộ Khiêm bước qua bậc cửa.
Có lẽ vì căng thẳng nên lúc bước qua bậc cửa Khương Minh Chi bị vấp mũi chân sau.
“Á.”
Lộ Khiêm nhanh tay lẹ mắt ôm lấy Khương Minh Chi.
Nhưng dù động tác anh có nhanh hơn nữa thì lúc ôm được cô thì một đầu gối của Khương Minh Chi cũng đã đụng xuống đất.
Khương Minh Chi giữ cánh tay Lộ Khiêm, trọng lượng nửa người trên dồn hết lên người anh, lúc ý thức được mình lúc này suýt thì bày tư thế đầu rạp xuống đất, bỗng nhiên có cảm giác số phận định sẵn không thể lường trước.
Cô từng tưởng tượng ra cảnh mình dẫn Lộ Khiêm quỳ gối trước cửa nhà rất nhiều lần, cuối cùng cũng thực hiện thật rồi.
Khương Minh Chi không đứng lên ngay mà ngẩng đầu nói với Lộ Khiêm: “Anh biết không, trước đây em luôn cảm thấy chắc chắn sẽ có một ngày em quỳ dẫn anh về.”
“Bây giờ em đi qua cái cửa nhà mình từng đi biết bao nhiêu lần còn bị vấp ngã, chắc chắn là do ý của ông cố em.”
Khương Minh Chi chột dạ nhìn xung quanh rồi lại ngẩng đầu lên, thử đề nghị: “Hay là anh cũng quỳ đi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.