Hơn một giờ sau, đó là hơn một giờ chiều....
Cách thời gian bắt đầu tổ chức nghi thức hôn lễ còn khoảng hơn một tiếng
đồng hồ, nhưng vì sợ có điều sơ xuất, cô và Đàm Dịch Khiêm đều phải có
mặt tại nơi tổ chức hôn lễ sớm hơn.
Xe hoa đang chờ đợi ở bên
ngoài khu nhà cấp cao của họ Đàm, còn Đàm Dịch Khiêm thì đứng ở cạnh xe
hoa, mặc một bộ tây trang màu đen ngay ngắn nghiêm chỉnh, trên cổ áo cài một chiếc nơ trông như một quý ông, trước ngực phối hợp cài thêm hoa
chú rể rất có truyền thống của Trung Quốc, anh lười biếng tựa vào trên
chiếc Bentley phiên bản dài, trên môi anh là nụ cười thoải mái, nhưng
khi nhìn thấy Hạ Tử Du mặc áo cưới được nhóm người giúp việc vây quanh
đi ra từ vườn hoa nhà họ Đàm thì nụ cười trên môi Đàm Dịch Khiêm ngay
lập tức biến thành nụ cười dào dạt vui sướng.
Anh đi về phía Hạ Tử Du, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cô đang đeo găng tay viền tơ màu trắng.
Hạ Tử Du mỉm cười ngọt ngào nhìn lại anh.
Đàm Dịch Khiêm đến gần bên tai Hạ Tử Du, thì thầm nói, "Bà xã, em thật xinh đẹp...." Xinh đẹp đến mức khiến cho anh chỉ muốn ngay lập tức nuốt
chửng cô vào trong bụng, rút rỉa cô đến cả gốc xương cũng không chừa,
anh còn muốn nhốt cô lại, không để cho bất luận kẻ nào ở trên đời này
cùng anh chia sẻ vẻ đẹp của cô.
Hạ Tử Du mang theo nét thẹn thùng của một cô dâu mới, nói nho nhỏ lại vào tai anh, "Anh cũng rất bảnh trai!"
Đàm Dịch Khiêm nhìn dáng vẻ thẹn thùng giờ phút này của Hạ Tử Du như một
đóa hoa e thẹn chờ đợi thời kỳ nở rộ, trong lòng không kiềm được trào
lên luồng nhiệt nóng, trong lòng cảm thấy như đang bị niềm dục vọng châm chích, giờ khắc này chỉ thấy may mắn vì cô là người phụ nữ của mình.
Nắm chặt tay Hạ Tử Du, Đàm Dịch Khiêm dẫn theo cô bước lên xe hoa.
"Mẹ...."
Cô con gái cưng của cô và anh đã ngồi sẵn ở chỗ ngồi phía sau xe và mặc một bộ trang phục hoa đồng* rất đáng yêu.
Hạ Tử Du xoay người lại nhìn, vừa vui sướng lẫn kinh ngạc thốt lên, "Ngôn Ngôn...."
Liễu Nhiên đứng thẳng người lên dựa vào thành ghế, hai chân chụm lại, xoay
xoay dáng người nhỏ bé đáng yêu hỏi, "Mẹ thấy con hôm nay có đẹp không
ạ?"
"Ừ, rất là xinh đẹp!"
Không ngờ hôm nay Liễu Nhiên mặc một bộ trang phục hoa đồng bồng bềnh chất liệu giống y hệt như của cô,
vừa tinh xảo vừa đáng yêu, nhìn vào có vẻ rất lanh lợi mà còn có chút cổ quái.
Liễu Nhiên vui vẻ nói, "Mẹ à, mẹ cũng đẹp lắm, mẹ con là xinh đẹp nhất!"
“Ừm.”
Đàm Dịch Khiêm nghiêm nghị dặn dò, "Liễu Nhiên, cột chắc dây an toàn vào đi."
Liễu Nhiên liền ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn lại, vâng lời cài chặt lại dây an toàn.
Hạ Tử Du quay mặt nhìn sang chồng ngồi kế bên cạnh đang tự mình lái xe hoa, hỏi, "Anh chuẩn bị hả?"
Đàm Dịch Khiêm vừa nổ máy khởi động xe hỏi, "Hử?"
Hạ Tử Du tươi cười nói, "Bảo con gái cưng của chúng ta làm hoa đồng..."
Đàm Dịch Khiêm hoàn toàn không có kiêu ngạo tranh công, mà chỉ nhẹ giọng
nói, "Lễ cưới lần trước của chúng ta có quá nhiều thiếu sót, lần này
đương nhiên là phải đền bù cho những thiếu sót đó rồi."
Suy nghĩ lại cũng thấy đúng là như thế, lễ cưới lần trước quả thực là có rất nhiều rất nhiều điều đáng tiếc....
Khi đó ba chồng vẫn chưa có tỉnh, mẹ chồng mang theo thành kiến tham dự hôn lễ, mẹ thì vẫn chưa tha thứ cho cô, mà Liễu Nhiên lại còn bị bệnh....
Khi đó có lẽ cũng chỉ có họ giữ vững lòng tin muốn ở bên nhau, nhưng bây
giờ nghĩ lại, cuộc hôn nhân về sau của họ xảy ra nhiều trở ngại như vậy, hoặc nhiều hoặc ít cũng là bởi vì lúc ấy cả hai không có được lời chúc
phúc của mọi người....
Cho nên lần này, cô mong đợi nhất chính là nhận được lời chúc phúc từ những người thân yêu bên cạnh mình, có như
vậy mới là kết cục hoàn mỹ nhất.
Đàm Dịch Khiêm đang lái xe, nhưng vẫn ngắm nhìn vợ yêu qua kính chiếu hậu, "Đang suy nghĩ gì vậy?"
Hạ Tử Du khẽ mỉm cười, kề sát vào Đàm Dịch Khiêm hôn lên má anh một cái,
sau đó nhỏ giọng nói, "Nghĩ tới ông xã em thật là giỏi!!"
Liễu
Nhiên rất biết điều dùng tay bịt kín hai mắt, nhưng tròng mắt tròn xoe
long lanh sáng xuyên qua kẽ hở những ngón tay nhìn tới ba mẹ mình.
Hạ Tử Du và Đàm Dịch Khiêm không hẹn mà cùng nhìn tới con gái qua kính
chiếu hậu, trông thấy động tác ngây thơ của con gái cả hai cùng nhìn
nhau cười hạnh phúc!
--- ---
Xe thuận lợi lái vào giáo đường Beverly Hills nổi danh nhất Los Angeles.
Thời điểm vừa tới giáo đường, ký giả giới truyền thông cùng cảnh vệ đã bao
vây chật kín, đèn flash liên tục chớp sáng, bởi vì vẫn chưa tới giờ bắt
đầu cho nghi thức buổi lễ, Đàm Dịch Khiêm tự mình đưa Hạ Tử Du đến phòng nghỉ tạm trong giáo đường để ngồi nghỉ một lát....
Tại phòng
nghỉ, Đàm Dịch Khiêm không quan tâm đến ánh mắt của hộ vệ ở phía sau, tự nhiên ngồi xổm người xuống nắm tay Hạ Tử Du nhỏ nhẹ căn dặn, "Bà xã, có một số khách mời cần anh phải đích thân ra đón tiếp, em ở lại đây đợi
anh chừng 15 phút, nhớ đừng đi ra ngoài đó."
"Dạ, anh mau đi đi, ba mẹ anh chắc hẳn là đang rất bận đấy."
Đàm Dịch Khiêm đứng dậy cúi hôn lên trán Hạ Tử Du, sau đó nhìn sang cô con
gái cưng nói, "Công chúa nhỏ à, ba đi ra ngoài một chút, con phải ngoan
ngoãn ở đây với mẹ, biết không?"
Liễu Nhiên gật đầu, "Dạ."
Sau khi Đàm Dịch Khiêm đi khỏi, Hạ Tử Du ôm Liễu Nhiên lại bảo ngồi xuống ở ghế sofa bên cạnh mình, nhẹ giọng hỏi, "Ngôn Ngôn, là bà nội giúp con
mặc quần áo xinh đẹp này sao?"
"Không phải, là cô đấy ạ."
"Vậy cô con đâu rồi?"
"Cô nói cô là phù dâu cho mẹ, cô có rất nhiều chuyện cần làm, bây giờ đang ở chỗ bà nội đó ạ."
Hạ Tử Du dặn dò con gái, "Một chút nữa Ngôn Ngôn phải nghe lời, không được chạy lung tung, biết không?"
"Dạ."
Hạ Tử Du không kiềm được ôm hôn con gái đáng yêu của mình.
Lúc này, ngoài cửa phòng nghỉ vang lên hai tiếng gõ cửa nhè nhẹ.
Hạ Tử Du đáp lại, "Mời vào."
Xuất hiện trong tầm mắt Hạ Tử Du là một gương mặt cực kỳ điển trai của
Robert, mặc dù ra vẻ nhã nhặn lịch sự nhưng vẫn không thể che giấu được
vẻ mặt tà mị trời sinh.
Hạ Tử Du mừng rỡ nâng váy đứng lên, "Robert, anh tới rồi sao!"
"Chú ‘củ cải’...."
Liễu Nhiên vui mừng hớn hở chạy về phía Robert.
Robert bế Liễu Nhiên lên, hôn một cái vào gò má phúng phính trẻ con của Liễu
Nhiên nói, "Ôi, con gái nuôi à, sau này con phải gọi chú là ba nuôi đó,
biết không hả?"
"Dạ.... Ba nuôi."
"Có nhớ ba nuôi hay không đây?"
Liễu Nhiên gật đầu rất mạnh, "Dạ có ạ."
Robert không dằn được yêu thương dùng râu mới dài ra cọ cọ vào cằm Liễu Nhiên, "Ngoan lắm, không uổng công ngày thường ba nuôi yêu thương con đó
nha...."
Liễu Nhiên bị Robert chọc cho cười khanh khách không ngừng.
Đột nhiên, Robert chuyển tầm mắt nhìn sang Hạ Tử Du, "Anh vừa xuống máy
bay, cũng vừa gặp Dịch Khiêm nói mấy câu, nghe nói em ở trong này cho
nên vào đây thăm em một chút."
Hạ Tử Du chỉ cười nhẹ, chợt hỏi,
"À, đúng rồi, ngày hôm qua lúc anh gọi điện thoại cho em, nhưng lúc đó ở trong điện thoại anh nói với em gì đó em nghe không rõ lắm.... Sau đó
gọi lại cho anh thì không gọi được, anh có chuyện gì muốn nói với em
sao?"
Hình như trong lòng Robert cũng đã chuẩn bị sẵn lời giải
thích, "À, hôm qua cùng ba anh đi xã giao với mấy vị khách hàng, uống
cũng hơi nhiều, có thể là lúc vô tình không để ý bấm vào số điện thoại
của em, anh cũng không biết anh đã nói gì nữa."
Không có ai biết, thực ra ngày hôm qua Robert đã ở nhà uống rượu cả ngày.....
Lúc uống say lại vô ý thức bấm số điện thoại gọi cho cô, giữa chừng bởi vì
quá say không kiểm soát được đã làm rơi điện thoại xuống đất, nhờ vậy
mới kết thúc được cuộc điện thoại hoang đường ấy của mình....
Sau đó anh nhớ lại, cũng may là khi đó anh nói chuyện với cô mơ hồ không rõ ràng, nếu không có lẽ anh sẽ phải hối hận suốt đời.
Hạ Tử Du quan tâm nói, "Cho dù anh muốn giúp ba anh thì cũng nên để ý đến sức khỏe chứ, uống ít lại một chút."
"Anh biết rồi."
Lúc này, Hạ Tử Du ngước mắt liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường.
Nhìn thấy động tác đó của Hạ Tử Du, Robert trêu nói, "Thế nào, nôn nóng muốn gả cho Đàm đại tổng giám đốc chúng ta rồi hả?"
Hạ Tử Du sượng sùng cúi đầu xuống, "Em nào có."
"Con gái nuôi này, ba nuôi muốn nói chuyện với mẹ con một chút, con tự mình chơi nha."
"Dạ."
Thả Liễu Nhiên xuống, Robert đi tới chỗ Hạ Tử Du.
Hạ Tử Du vẫn đứng im tại chỗ, giờ phút này trong lòng chỉ đang mong đợi
đến giờ cử hành nghi thức lễ cưới, cũng không có suy nghĩ đến chuyện
Robert muốn nói gì với mình.
Trong khi Hạ Tử Du còn đang lơ đãng với suy nghĩ của mình thì Robert lại đột nhiên ôm chằm Hạ Tử Du vào lòng siết thật chặt.
Hạ Tử Du nhất thời sửng sốt, tay đang xách theo tà áo cưới cũng ngay lập tức buông ra.
Robert từ từ nhắm hai mắt lại, cứ thế mà ghì chặt lấy Hạ Tử Du.
Hạ Tử Du hơi ngỡ ngàng không biết đã xảy ra chuyện gì, "Này, Robert...."
Robert ôm cô rất chặt, giọng nói bởi vì đè nén mà lạc hẳn đi, "Tử Du...."
Hạ Tử Du đứng im không dám nhúc nhích, cũng không biết làm sao với tình huống này.
Ở trong trí nhớ của cô, cô và Robert ôm nhau thế này không chỉ có lần một lần hai....Nhưng đa số những lần đó hầu như đều là vào những lúc cô đau buồn khổ sở, cái ôm của Robert dành cho cô là sự trấn an cùng với cảm
giác an toàn.
Nhưng lần này....
Cảm giác khi anh ôm cô hoàn toàn không còn giống như ngày trước, rất chặt, gần như khiến cô không thể nào thở nổi.
"Tử Du...."
Robert lại trầm giọng gọi tên cô.
"Robert, anh sao vậy?"
"Em có thể ôm lại anh một lần hay không.....". ngôn tình hài
Hạ Tử Du giật mình sững sờ, "Dạ?"
Nhưng ngay sau đó, Robert đã từ từ buông cô ra, không một ai hiểu được giờ
phút này anh khốn khổ thế nào, đồng thời trong tim cũng trào lên sự
không đành lòng, nhưng vẫn cố ra sức mỉm cười với cô, "Đùa với em
thôi.... Cái ôm này là lời chúc phúc của anh dành cho em."
Lúc này Hạ Tử Du mới hoàn hồn lại, cười khẽ, "Nào có ai như anh vậy á...."
Robert nhếch môi cười nói, "Tay!"
"Hả?"
Robert trực tiếp tóm lấy bàn tay Hạ Tử Du, mở lòng bàn tay Hạ Tử Du ra, đặt một cái hộp nhỏ làm bằng bạc vào trong tay Hạ Tử Du.
Hạ Tử Du nghi ngờ hỏi, "Đây là cái gì?"
Robert liền mở cái hộp nhỏ ra.
Đây là một hộp trang sức làm bằng bạc rất khác biệt, chế tác rất tinh xảo,
trang trí cũng cực kỳ sang trọng xinh đẹp, mà bên trong hộp đang nằm
ngay ngắn một cây ‘củ cải’ đáng yêu được điêu khắc bằng ngà voi.
Hạ Tử Du cầm cây ‘củ cải’ trong hộp lên nói, "Thật đáng yêu quá!"
Robert cười nói, "Đây là món quà cưới anh gửi tặng đến em và Dịch Khiêm....
Anh nhớ trước kia lúc chúng ta ở Male, lúc nào em cũng nói ở sau lưng
anh chính là hoa tâm đại củ cải, Trung văn khi đó của anh vẫn còn rất
tệ, sau đó đi tra tài liệu mới biết ý nghĩa sâu xa của cây ‘củ cải’ hoá
ra là như thế."
"Ôi, cái này cũng là chuyện cũ năm xưa rồi mà, ai bảo khi đó anh đúng là như thế còn gì....Có điều lãng tử quay đầu lại
còn quý giá hơn cả vàng, bây giờ anh chính là một cây ‘củ cải’ rất đáng
giá đấy."
Robert bị lời nói Hạ Tử Du chọc cười.
Hạ Tử Du yêu thích nhìn ngắm cây ‘củ cải’ trong tay mà không nỡ rời mắt.
Trên khuôn mặt điển trai của Robert vẫn duy trì nụ cười nhợt nhạt, giọng bùi ngùi nói, "Cây ‘củ cải’ này tặng cho em, sau này nếu như có lúc em thấy buồn chán hoặc có chuyện không vui thì hãy trò chuyện với nó, có lẽ nó
sẽ nghe được những lời em nói đấy.... Anh không muốn tặng những món đồ
khác cho em, vì dù sao đã có Dịch Khiêm ở bên cạnh em rồi, em sẽ không
còn thiếu bất cứ thứ gì nữa."