CHƯƠNG 8 :
---------------------------- Ngày hôm sau ---------
Tại trường , đang xôn xao hẳn lên vì xuất hiện hotboy girl mới .8 người thì cứ cười nói vui vẻ đi với nhau không hề quan tâm gì cả .
- Linh Trân !!!! - tiếng của 1 cô gái vang lên
- Chị 2 !!! - Linh Trân vui mừng chạy lại ôm cô
- Chị Linh Châu !! - cả 3 cô nàng cũng hớn hở lên
- Chị !!! - cả 4 chàng trai cúi đầu
- À thì ra là Nhật Vũ , Thế Nam , Hạo Minh với Gia Bảo à !! - Linh Châu nói
- Mà sao chị về đây vậy ? - Linh Trân hỏi
- Chị về để thăm em và quản lý công ty đấy mà!- Linh Châu nói
Từ trong đám đông bước ra , một chàng trai tuấn tú với mái tóc vàng . Linh Trân mở to mắt , nắm chặt tay lại . Tim cô đau nhói lại .
- Linh Trân !! - Du Nhân nói
------------ ****** ---------------
**Vương Du Nhân 17t , là con trai của tập đoàn Vương Anh , luôn luôn phóng khoáng và ấm áp với Linh Trân , và từng là bạn trai Linh Trân .
**Phạm Linh Châu : 19t , chị gái của Linh Trân , xinh đẹp tài giỏi , và rất đáng sợ khi làm cho 5 bảo bối cô khóc .
---------------*****-------------------
Linh Trân nhìn vào cậu , đôi mắt rưng rưng nước mắt và không kìm được đã lăn dài xuống . Linh Châu ra hiệu cho tất cả đi . Khuôn mặt này... đôi môi này đã làm cho cô tan nát trái tim .
- Linh Trân ... đừng khóc !! - đôi tay Du Nhân lau nhẹ nước mắt cho cô
- Anh...đừng chạm vào tôi ! - Linh Trân nói
- Em vẫn yêu anh mà ...sao lại như thế ?? - Du Nhân ôm lấy Linh Trân
Linh Trân mỉm cười khinh bỉ .
- Yêu..haha..đúng là tôi yêu anh... nhưng anh nhớ đi chính anh làm tôi tan nát trái tim này đấy ! - Linh Trân nói
Thế Nam nhìn vào Linh Trân . Sao cô ấy lại khóc như thế chứ ? Hắn là gì với cô ấy . Khung cảnh nhìn như bức tranh tuyệt mỹ. Không chịu được Thế Nam bước ra nắm tay cô .
- Vào lớp đi !! - Thế Nam kéo cô đi
Du Nhân nhìn cô mà đau thắt lòng Du Nhân tức giận bóp tay kêu răn rắc .Thế Nam nắm tay kéo Linh Trân đi hoài không buông.
- hức...! - Linh Trân khẽ bật tiếng
- Khóc đi !! - Thế Nam ôm cô vào lòng
- Huhuhu...sao lại vậy chứ ?? Tôi không muốn gặp anh ta mà !! Huhuhu.. -Linh Trân ôm chặt Thế Nam mà khóc