Đến 7 giờ tối thì Mộng Ninh mới thức dậy,chắc có lẽ trong thuốc tây có chứa thuốc ngủ cho nên cô mới ngủ nhiều như vậy.Khi cô mở mắt ra thì thấy Tống Dực đang ôm tài liệu mà nằm gục trên giường,hai mắt anh nhắm nghiền lại,ở trán ở xuất hiện mấy vạch đen nữa. Người đàn ông này cũng thật là, ngủ mà cũng phải tỏ ra mình lạnh lùng thì mới chịu.
Thời gian mà Hà Uyển cho cô cũng chỉ có 1 tháng thôi vậy trong 1 tháng này cô nên làm gì đây …Liệu cô làm như vậy là có đúng hay không,trong trái tim của anh ấy có bao nhiêu phần trăm là yêu mình đây.
1 tháng có 4 tuần 28 ngày,trong thời gian này cô nên tận dụng ở bên anh ấy hay là tìm cách đau đớn nhất để chia tay đây.Haiz! không nghĩ thì thôi chứ càng nghĩ thì nó lại càng rối rắm.
10 phút trôi qua nhưng cô vẫn không có câu trả lời cho mình,Mộng Ninh ngồi dậy rồi dựa vào thành giường … Cô với tay lấy điện thoại rồi gọi cho Bắc Khả,dù gì thì cũng do cô mà anh ấy mới bị đánh như vậy,cô cũng có lỗi.
[ Alo …alo …]
[ Ah …Bắc Khả hả …sức khỏe của anh sao rồi,đã đỡ hơn chưa,em gọi để hỏi thăm anh …]
[ Ừm! Anh không sao,em yên tâm đi …]
[ Vâng,Bắc Khả dù sao thì em cũng phải xin lỗi anh,tại em mà anh mới bị đánh như vậy …]
[ Mộng Ninh, cũng tại anh không được sự cho phép của em mà ôm em rồi Tống Dực mới hiểu lầm,anh cũng có lỗi …]
[ Mộng Ninh! Em yêu Tống Dực có đúng không…]_ Giọng nói của Bắc Khả ngày càng nhỏ dần.Tuy anh đã biết câu trả lời nhưng vẫn muốn hỏi bởi vì anh muốn bản thân có thêm hy vọng, nhưng cuối cùng thì lại thất vọng.
[ Bắc Khả! Em xin lỗi,anh xứng đáng tìm người tốt hơn em.Dù có như thế nào thì người em yêu vẫn là Tống Dực…từ trước đến giờ hai chúng ta vẫn luôn là bạn tốt …]
[ Được,anh hiểu rồi,anh chúc em và Tống Dực hạnh phúc bên nhau,khi nào hai người đám cưới nhớ mời ánh đấy …Anh sẽ quên được em mà,sau này chúng ta sẽ là bạn tốt …]
[ Vâng! cảm ơn anh đã hiểu cho em, …]
[Được rồi,anh không sao mà em đừng lo cho anh nữa …Sau này anh cũng sẽ hạnh phúc như em thôi…]
[ Ừm,nhất định như vậy …]
Bắc Khả cúp máy trước,đối với anh bao nhiêu đây là đủ lắm rồi …Anh hy vọng rất nhiều và cuối cùng cũng phải thất vọng mà thôi.
Đúng là tình yêu đơn phương mà chỉ có mình yêu thôi còn người ta thì không.Bắc Khả nằm trên giường rồi nhìn lên trần nhà, nước mắt lại tự động rơi xuống,anh yếu đuối đến như vậy sao,lại khóc nữa rồi
Anh là người đến trước mà,vậy tại sao người cô ấy chọn không phải là anh chứ …Suốt thời gian học đại học anh cũng ở bên Mộng Ninh mà,cô ấy thích gì ghét gì anh điều biết tất tần tật Nhưng cuối cùng cô ấy cũng chỉ xem anh là 1 người bạn thân mà thôi, nhưng có lẽ sau này sẽ không thân được như trước nữa, bởi vì cô ấy biết mình có tình ý với cô ấy rồi cho nên sẽ hạn chế tiếp xúc cho mà xem.
Lát sau anh bật ngồi dậy,sau đó thì thay quần áo đi đến quán bar uống rượu.Bây giờ chỉ có cách này mới khiến cho anh quên được người con gái đó mà thôi.
Ngồi ở trong quán bar dưới ánh đèn mờ mờ ảo ảo Bắc Khả cứ uống hết ly này đến ly khác mà không biết điểm dừng.
Ở một góc khác Tô Châu và Kiến Huy đang ngồi uống rượu thì thấy người quen.Bởi vì ngày hôm đó Tô Châu đưa Bắc Khả đến bệnh viện thì Kiến Huy cũng có mặt ở đó.
" Kiến Huy,mày nhìn kìa đó là Bắc Khả đó, người không đội trời chung với Tống Dực…"
" Ừm,chắc là thất tình rồi, người mà Mộng Ninh yêu là Tống Dực…""_ Kiến Huy cầm ly rượu lên uống rồi nói ra mấy câu nhẹ nhàng.
“’ Haiz, thất tình đúng là khổ mà,yêu người không yêu mình nó đau lắm …”"
" Sao mày rành thế …""
“Người từng trãi đó mà …”"_ Tô Châu cũng đã từng ở trong hoàn cảnh đó cho nên anh cũng có thể hiểu được,Bắc Khả này nhìn vào thì cảm thấy rất đáng thương,yêu 1 người không yêu mình thì đau gấp trăm ngàn lần
" Thôi nào cụng ly …"
" Cạn…"
Tự nhiên nhìn người ta Tô Châu lại thấy câu chuyện của mình ở trong đó,năm xưa anh cũng đã từng yêu 1 người không yêu mình và anh cũng đã chiếm hữu thân xác của con người ta. Nhưng cho đến 1 ngày anh thấy trong 1 mối quan hệ không có tình yêu thì vô cùng đau đớn,anh chỉ có được thân xác của người ra mà thôi.Cho nên sau đó anh đưa ra 1 quyết định quan trọng đó chính là giải thoát cho cả hai và cũng như giải thoát cho chính mình.