Ở đầu mỗi chương đều có nút cộng trừ để thay đổi size chữ, các bạn điều chỉnh theo tầm mắt của mình nhé. Lưu ý là điều chỉnh từng nấc một để tránh đơ size chữ. – Chương 1: “Chồng tớ sẽ không quản tớ đâu” Cuối thu, Bắc Thành bị sương mù bao phủ, gió lạnh đìu hiu, mưa dầm rả rích. Vào ngày Khương Thanh Thời về nước, thời tiết Bắc Thành tạnh ráo, mặt trời chói chang hiếm thấy. Vừa xuống máy bay cô đã nhận được tin nhắn từ bạn thân Tư Niệm nói là đang bị tắc đường, bảo cô đợi ở sân bay một lúc. Khương Thanh Thời trả lời: [Không vội.] Thoát khỏi khung chat, cô bước tới khu vực nghỉ ngơi chờ đợi. Vừa ngồi xuống được một lúc, một giọng nam xa lạ đột nhiên vang lên bên tai: “Cô Khương.” Khương Thanh Thời liếc mắt nhìn thì thấy là người đàn ông từng bắt chuyện với cô trên máy bay. Nghĩ đến đây, Khương Thanh Thời đang định rời mắt đi, người đàn ông lại nhiệt tình chào hỏi: “Trùng hợp thật đấy, không ngờ chúng ta lại gặp nhau lần nữa.” Khương Thanh Thời không tiếp lời, mặc dù sân bay rất lớn nhưng người đi từ ga sân bay ra khu vực nghỉ ngơi cũng không nhiều, hai người chạm mặt nhau cũng là chuyện bình thường, nào có chuyện trùng hợp chứ? Nhận thấy vẻ mặt Khương Thanh Thời hơi thay đổi, người đàn ông cũng không lùi bước, tiếp tục nói chuyện với cô bằng giọng điệu cũ: “Chắc người mà cô Khương đợi vẫn chưa tới, có cần tôi tiễn cô một đoạn không?” Khương Thanh Thời chẳng thèm ngước mắt lên, lạnh lùng từ chối: “Không cần.” Sau khi bị từ chối, nụ cười trên mặt người đàn ông hơi cứng lại, anh ta cố nén vẻ không vui, kiên trì nói: “Cô Khương, cô đừng khách sáo với tôi như thế. Nói thế nào chúng ta cũng cùng…” Anh ta còn chưa nói xong đã bị Khương Thanh Thời cắt ngang, cô lạnh lùng ngước mắt lên, hỏi với vẻ không kiên nhẫn: “Anh Ngụy, anh không hiểu tôi nói gì sao?” Trên máy bay, Ngụy Thần Dật từng giới thiệu mình với Khương Thanh Thời. Lần đầu tiên bị một người phụ nữ từ chối, sắc mặt Ngụy Thần Dật lập tức tối sầm, tiến lên một bước tới gần Khương Thanh Thời: “Cô Khương, cô làm như vậy có phải quá…” “Không nể mặt tôi?” Mấy chữ này còn chưa kịp ra khỏi miệng, bên cạnh đã vang lên một giọng nói trưởng thành đầy cung kính: “Cô chủ.” Hai người đồng loạt quay đầu lại, Khương Thanh Thời nhìn thấy người xuất hiện thì hơi kinh ngạc: “Trợ lý Phùng, sao anh lại đến đây?” Cô chỉ nói chuyện mình về nước với hai người bạn thân, những người khác không hề được thông báo. Nghĩ đến đây, Khương Thanh Thời vô thức nhìn về phía sau Phùng Hạng Minh, nhưng không thấy bóng dáng quen thuộc kia đâu. Biết nghi hoặc của Khương Thanh Thời, Phùng Hạng Minh giải thích với cô: “Buổi chiều tổng giám đốc Thẩm có cuộc họp quan trọng không thể đi được, chỉ có thể sắp xếp tôi đến sân bay đón cô về nhà.” Tổng giám đốc Thẩm trong miệng Phùng Hạng Minh là Thẩm Ngạn, người chồng trong giấy hôn thú của Khương Thanh Thời. Nghe anh ấy nói vậy, Khương Thanh Thời vô thức hỏi: “Sao anh ấy biết tôi…” Nói được nửa chừng, Khương Thanh Thời kịp thời dừng lại. Mặc dù cô không nói cho Thẩm Ngạn biết hôm nay cô sẽ về, nhưng anh muốn biết hành trình của cô thì cũng chẳng khó gì. Im lặng một lát, Khương Thanh Thời gật đầu: “Đi thôi.” Cho đến khi cô đứng dậy, Ngụy Thần Dật mới hoàn hồn sau cuộc trò chuyện giữa hai người. Anh ta liếc nhìn Khương Thanh Thời với vẻ khó tin, sau đó nhìn xuống ngón tay trống trơn của cô: “Cô Khương đã kết hôn rồi à?” Khương Thanh Thời hơi nghiêng đầu, lạnh lùng nói: “Anh Nguỵ có thắc mắc gì sao?” Nói xong, không đợi Ngụy Thần Dật phản ứng lại, Khương Thanh Thời đã sải bước về phía lối ra nhà ga mà không quay đầu lại. Phùng Hạng Minh liếc nhìn người đàn ông vừa nói chuyện với bà chủ nhà mình, khẽ gật đầu chào hỏi, sau đó đẩy vali hành lý ở bên cạnh đi theo Khương Thanh Thời. “…” Vừa bước ra khỏi nhà ga, điện thoại di động của Khương Thanh Thời đổ chuông, là cuộc gọi của Tư Niệm. “Tới rồi à?” Khương Thanh Thời nói vào điện thoại. Tư Niệm “ừ” một tiếng rồi nói tiếp: “Cái đèn đỏ cuối cùng, tầm 2 – 3 phút nữa là tới nơi. Cậu đang ở cửa số mấy?” Khương Thanh Thời nhướng mi liếc nhìn: “Cửa số 3.” Sau khi cúp điện thoại, Khương Thanh Thời nhìn Phùng Hạng Minh đang chờ ở bên cạnh: “Trợ lý Phùng, tôi có hẹn với bạn rồi.” Phùng Hạng Minh im lặng giây lát rồi do dự hỏi: “Cô chủ, cô không về nhà nghỉ ngơi trước à?” Khương Thanh Thời đáp: “Tôi ngủ trên máy bay rồi.” Lần này cô không sử dụng máy bay riêng của gia đình để về nước, nhưng ghế ở khoang hạng nhất cũng khá thoải mái. Tất nhiên quan trọng hơn là cô chưa muốn về nhà. Phùng Hạng Minh ngẩn ra, chắc hôm nay anh ấy không thể hoàn thành nhiệm vụ mà Thẩm Ngạn giao phó rồi. Sau khi suy nghĩ mấy giây, anh ấy không đấu tranh nữa, cũng biết không ai có thể ảnh hưởng đến quyết định của Khương Thanh Thời: “Vâng, cô chủ.” Phùng Hạng Minh thỏa hiệp, nhẹ nhàng nói: “Tôi đợi cô lên xe rồi sẽ đi.” – Khương Thanh Thời và Tư Niệm lên xe rời đi, cô nghiêng đầu nhìn người ngồi trên ghế lái. Sau khi cô nhìn một lúc, Tư Niệm mỉm cười hỏi: “Đại tiểu thư nhìn gì thế?” Khương Thanh Thời hơi nhướng mày, cất giọng hòa nhã, hoàn toàn không còn vẻ kiêu căng như vừa rồi: “Lâu quá không gặp, bà chủ Tư của chúng ta vẫn xinh đẹp như xưa.” Tư Niệm nhướng mày: “Đương nhiên rồi.” Cô ấy quay đầu liếc nhìn Khương Thanh Thời, nói đùa: “Tớ không thể thua cậu quá nhiều được.” “…” Khương Thanh Thời mỉm cười phụ hoạ: “Đúng vậy.” Trò chuyện được một lúc, Khương Thanh Thời quay đầu nhìn những tòa nhà cao tầng ngoài cửa sổ xe tới thất thần. Hơn một năm chưa về nước, cô chợt cảm thấy thành phố mà mình đã sống hơn hai mươi năm hơi lạ lẫm. Nửa tiếng sau, cả hai thuận lợi đến một quán cà phê được trang trí theo phong cách cổ điển. Trong quán cà phê, sau khi uống một tách cà phê do Tư Niệm tự pha và chợp mắt một lát, Khương Thanh Thời cảm thấy sự mệt mỏi sau chuyến bay đường dài mười mấy tiếng đồng hồ đã tiêu tan đôi chút. Tư Niệm ngồi xuống đối diện cô, trêu chọc: “Cà phê nước ngoài ngon hơn hay trong nước ngon hơn?” Khương Thanh Thời liếc nhìn cô ấy rồi khen một câu: “Cà phê do bà chủ Tư pha ngon hơn.” Tư Niệm không khỏi bật cười: “Chỉ cần đại tiểu thư thích là được.” Khương Thanh Thời mỉm cười, lúc cô đang định nói gì đó thì Tư Niệm lại hỏi: “Lần này cậu quay về là có chuyện gì à?” Ngay sau khi tốt nghiệp đại học, Khương Thanh Thời ra nước ngoài tiếp tục học tập, hơn một năm không về. Sự trở về đột ngột này khiến Tư Niệm và một số bạn bè của cô phải giật mình. Khương Thanh Thời gật đầu: “Thầy của tớ sắp tổ chức một buổi triển lãm tranh, tớ lại khá quen thuộc Bắc Thành nên mới về để hỗ trợ một tay.” Khương Thanh Thời là một họa sĩ khá có tiếng, tuy không nổi tiếng bằng giáo viên đức cao vọng trọng của cô, nhưng nếu nói làm trợ thủ thì hoàn toàn là do cô khiêm tốn. Tranh của Khương Thanh Thời đã giành được khá nhiều giải thưởng trên thế giới. Tư Niệm lại hỏi: “Sau buổi triển lãm, cậu có quay lại bên kia không?” “Ăn tết xong tớ mới đi.” Khương Thanh Thời suy nghĩ giây lát rồi nói. Lần này Khương Thanh Thời trở về nước, thứ nhất là để giúp đỡ thầy giáo, thứ hai là vì hầu hết các môn học đã kết thúc, cộng thêm kỳ nghỉ đang đến gần, cho nên cô ở lại bên đó cũng thấy chán. Tư Niệm hiểu ra, chợt nhớ tới điều gì đó, hỏi: “Người vừa đón cậu ở sân bay là tài xế của gia đình cậu, hay là?” Khương Thanh Thời biết cô ấy tò mò cái gì, thẳng thắn nói: “Trợ lý của Thẩm Ngạn.” Là bạn thân của Khương Thanh Thời, đương nhiên Tư Niệm và những người khác đều biết trước khi đi du học cô đã kết hôn với một người đàn ông do gia đình sắp đặt. Khi biết được tin này, Tư Niệm và một người bạn khác đã bị sốc rất lâu, dù cho bọn họ đã nghe Khương Thanh Thời nhắc đến chuyện này từ khi còn học đại học. Khương Thanh Thời có thể làm bất cứ điều gì theo ý mình, muốn mua gì cũng được, chỉ có hôn nhân là không thể. Cô không có quyền lựa chọn bạn đời. Bố mẹ cô lấy nhau cũng do sự sắp đặt của gia đình, và Khương Thanh Thời cũng sẽ không ngoại lệ. Nghe vậy, Tư Niệm khẽ chớp mắt: “Vậy cậu vừa về nước đã đi gặp tớ thế này, anh ta không có ý kiến gì chứ?” Khương Thanh Thời nhướng mày, duyên dáng nhấp một ngụm cà phê rồi đáp: “Ai rảnh mà quan tâm anh ta có ý kiến gì.” Chưa kể đến việc Thẩm Ngạn vốn không để ý tới chút chuyện nhỏ là cô về nước mà không về nhà, dù anh có để ý thì đã sao? Cô chỉ lấy Thẩm Ngạn chứ không bán mình cho anh, cô có thể đi bất cứ nơi nào cô muốn và anh cũng không thể kiểm soát được. Tư Niệm dở khóc dở cười: “Cậu nói có lý.” Khương Thanh Thời ngước đôi mắt hoa đào xinh đẹp lên, kiêu ngạo nói: “Thì đúng là vậy mà.” Hai người tán gẫu thêm một lúc, Khương Thanh Thời cảm thấy hơi mệt nên đi vào phòng ngủ của Tư Niệm nằm nghỉ. Lúc Khương Thanh Thời tỉnh dậy, hai người ra ngoài ăn tối, sau đó đến một quán bar mới mở gần đó để thư giãn. Vào quán bar chưa đầy nửa tiếng, Khương Thanh Thời nhận được điện thoại của Thẩm Ngạn. Nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động, Khương Thanh Thời nhìn chằm chằm vào tên người gọi, khẽ nhướng mày, không vội nhận máy. Qua một lúc, đoán đối phương đã nóng lòng muốn cúp máy, cô mới chậm rãi nhấc điện thoại lên, nói: “Alo, ai vậy?” Cô biết rõ nhưng vẫn cố hỏi.. Nghe thấy âm thanh huyên náo ở đầu dây bên kia, Thẩm Ngạn lặng lẽ nhíu mày: “Em đang ở đâu?” Một giọng nói trầm thấp lạ lẫm chui vào tai, Khương Thanh Thời không nhịn được bĩu môi như trẻ con: “Đang ở quán bar, tìm tôi có việc gì không?” Thẩm Ngạn nheo mắt liếc nhìn mấy cái vali được xếp ngay ngắn trong phòng, ngước cằm lên nới lỏng cà vạt, giọng điệu không chút gợn sóng đáp lại: “Không có gì.” Một dấu chấm hỏi hiện lên trên đầu Khương Thanh Thời, cô đang định hỏi không có gì thì anh gọi điện cho tôi làm gì? Lời vừa đến miệng, người kia đã mất kiên nhẫn cúp máy. Nhìn điện thoại bị cúp ngang, Khương Thanh Thời không vui “hừ” một tiếng. Quả nhiên sau một thời gian không liên lạc, Thẩm Ngạn vẫn đáng ghét như xưa. Sau khi oán thầm Thẩm Ngạn vài câu, Khương Thanh Thời đang chuẩn bị bước vào sàn nhảy thì lại có một vị khách không mời mà đến tới cạnh chỗ ngồi của cô: “Người đẹp, đi một mình à?” Khương Thanh Thời còn chẳng thèm nhìn người bên cạnh, lạnh nhạt nói: “Ở đây có người.” Người đàn ông khẽ cười, không thèm để tâm đến lời nói của cô: “Tôi đã quan sát em từ lúc em bước vào rồi. Em đến đây cùng bạn nhưng bạn em đang nhảy trên sàn.” Sắc mặt Khương Thanh Thời lạnh lùng, cô muốn nói thì đã sao. Người đàn ông ra hiệu cho người phục vụ pha hai ly rượu, nhìn cô đầy ý tứ: “Kết bạn được không?” Khương Thanh Thời khẽ mỉm cười: “Tôi không có thói quen đến quán bar kết bạn.” Người đàn ông nhướng mày, không kìm được trào phúng: “Đã đến quán bar chơi mà còn giả vờ…” Lời tiếp theo còn chưa kịp thốt ra thì bên tai đã vang lên một giọng nam chen vào: “Chị dâu?” Hai người thuận theo giọng nói ngẩng đầu lên. Nhìn thấy chàng trai trẻ trước mặt, Khương Thanh Thời không khỏi sửng sốt: “Cậu…” Người tới nhướng mày, chỉ vào bản thân: “Chị dâu, em là Lục Gia Văn. Chúng ta từng gặp nhau trong đám cưới của chị và anh Ngạn.” “…” Được Lục Gia Văn nhắc nhở, Khương Thanh Thời mơ hồ cảm thấy anh ta cũng khá quen mắt, cô ngập ngừng gật đầu: “Lâu quá không gặp.” “Chị dâu, chị về nước khi nào thế? Sao không nói một tiếng.” Lục Gia Văn đã quen môi trường ở đây, anh ta có thể nhìn ra được Khương Thanh Thời đang cần “giải cứu”. Khương Thanh Thời: “Tôi mới về hôm nay.” Hai người ôn chuyện như rất quen thuộc, sau khi nghe rõ những lời Lục Gia Văn nói, người đàn ông bị bỏ mặc bên cạnh cảm thấy như tự chuốc nhục nên rời đi. Sau khi người kia rời đi, Lục Gia Văn hỏi Khương Thanh Thời có muốn lên phòng bao ở trên tầng ngồi một lát không. Quán bar này do anh ta và bạn cùng đầu tư kinh doanh. Khương Thanh Thời uyển chuyển từ chối, nói là cô và bạn ở tầng 1 được một lúc rồi, đang định đi về. Lục Gia Văn cũng không miễn cưỡng. Sau khi tạm biệt Khương Thanh Thời, anh ta lén chụp một bức ảnh của cô rồi gửi cho Thẩm Ngạn. Lục Gia Văn không nghe Thẩm Ngạn nói vợ anh về nước nên đoán anh cũng không biết cô đã về, đồng thời còn tới quán bar chơi. Bên kia, Thẩm Ngạn từ phòng tắm đi ra thì nhìn thấy mấy tin nhắn của Lục Gia Văn. Thẩm Ngạn phớt lờ câu hỏi là anh có biết chuyện Khương Thanh Thời về nước không, ấn ngay vào bức ảnh mà anh ta gửi đến. Vừa bấm vào, Thẩm Ngạn lập tức chú ý đến người chói mắt nhất trong ảnh. Cô đang đứng ở rìa sàn nhảy, trên người mặc một chiếc váy sequin màu bạc, mắt ngọc mày ngài, chói lọi rực rỡ, cả người tựa như đang phát sáng. Nhìn người trong bức ảnh vài giây, Thẩm Ngạn mới trả lời câu hỏi cuối cùng của Lục Gia Văn là vợ anh đang ở đây, anh có muốn đến đây xem chút không. Thẩm Ngạn: [Không đến.] “…” Hơn nửa tiếng sau, Khương Thanh Thời và Tư Niệm ở trong quán bar chơi được một lúc thì cảm thấy buồn chán, chuẩn bị về nhà. Băng qua sàn nhảy sôi động, Khương Thanh Thời khoác tay Tư Niệm đi ra ngoài, cô có chút choáng váng: “Tài xế lái thuê đến chưa?” Tư Niệm ‘ừm’ một tiếng: “Đến rồi, lát nữa đưa cậu về nhà trước nhé?” “Hả?” Khương Thanh Thời tỉnh táo trong một giây, nhìn cô ấy rồi hỏi: “Tối nay tớ ngủ ở nhà cậu không được à?” Tư Niệm ngẩn ra một lúc, sau đó ngập ngừng nói: “Cậu vừa về nước mà không về nhà thì không hay lắm đâu.” “Sao vậy?” Khương Thanh Thời liếc nhìn cô ấy, lại không để tâm chút nào: “Chồng tớ sẽ không…” Hai chữ “quản tớ” còn chưa nói ra khỏi miệng, cô đã thấy một chiếc ô tô màu đen đỗ ở ven đường, bên cạnh còn có thêm một người đang đứng dựa vào thân xe. Người kia mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, dáng người cao ráo thẳng tắp. Ánh đèn đường chiếu vào bóng dáng anh, mang đến cho người ta một cảm giác cô đơn khó tả. Nhận ra có người đến, người đứng cách đó không xa cũng nhướng mắt lên, nhìn thẳng về phía bên này.