Dịu Dàng Tập Kích

Chương 11: Anh nhìn ra ư?




Chuyện Thẩm Ngạn đã kết hôn, bạn bè thân quen với anh về cơ bản đều biết.
Tương tự, tin tức vợ anh chạy ra nước ngoài du học sau khi kết hôn, bọn họ cũng biết rất rõ. Bởi vậy mà khi Thẩm Ngạn vừa dẫn Khương Thanh Thời vào cửa hàng, chủ cửa hàng hoàn toàn không nghĩ cô là vợ Thẩm Ngạn.
Anh bất ngờ dẫn bạn nữ tới nên ông chủ mới lắm miệng nghe ngóng.
Đây không phải là lần đầu tiên Khương Thanh Thời nghe thấy Thẩm Ngạn giới thiệu về mình như vậy, tuần đầu tiên khi họ vừa mới kết hôn, cô đã từng nghe rất nhiều lần rồi.
Nhưng sau khi về nước thì đây là lần đầu tiên.
Cũng không biết tại sao, có thể là hơn một năm trôi qua mới nghe lại cách xưng hô này nên cô có hơi thất thần, mơ hồ cảm thấy khi anh nói câu kia, giọng nói trầm thấp quyến luyến, khiến trái tim cô bất chợt đập nhanh.
Trong cửa hàng thoáng im lặng vài giây.
Một lúc sau, chủ cửa hàng phản ứng lại, mặt mày vui vẻ nhìn sang Khương Thanh Thời: “Hóa ra là cô Thẩm, bảo sao tôi còn đang thấy lạ, bình thường bên cạnh tổng giám đốc Thẩm ngoài trợ lý ra thì không còn người khác giới nào, hôm nay đột nhiên lại dẫn một bạn nữ tới đây.”
Nghe rõ lời chủ cửa hàng nói, Khương Thanh Thời hơi nhướng mày, quay đầu sang nhìn người có vẻ mặt thong dong lạnh lùng bên cạnh, mỉm cười không đáp lời.
Đối diện với ánh mắt dò xét của cô, Thẩm Ngạn cụp mắt nhìn lại cô, cắt ngang lời nịnh nọt đột ngột của chủ cửa hàng: “Muốn giới thiệu gì cho chúng tôi à?”
Chủ cửa hàng hơi nghẹn lời, u oán nhìn Thẩm Ngạn: “Nói giới thiệu thì khó nghe quá.”
Cảm xúc ông ấy thay đổi rất nhanh, cười híp mắt hỏi Khương Thanh Thời: “Cô Thẩm thích cái gì? Bên tôi mới có mấy bộ trang sức mới trông cũng không tệ, cô có muốn xem không?”
Khương Thanh Thời khẽ mỉm cười: “Được chứ.”
Cô vừa xem đồ trang trí cùng Thẩm Ngạn, tuy không có cái nào đặc biệt thích nhưng cô có thể nhìn ra được cửa hàng này không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Chủ cửa hàng lập tức quay người đi lấy mấy bộ trang sức mới, trong đó có một chiếc trâm cài tóc hoa hải đường bằng ngọc trắng, bỗng chốc thu hút ánh mắt của Khương Thanh Thời.
Cô thích trâm, càng thích hoa hải đường.
Căn nhà tân hôn mà cô và Thẩm Ngạn đang ở bây giờ được đặt tên theo hoa hải đường mà cô thích nhất, hoa viên Hải Đường.
Chú ý thấy ánh mắt của Khương Thanh Thời, chủ cửa hàng hiểu ý mỉm cười: “Cô Thẩm có muốn thử chiếc trâm này không?”
Khương Thanh Thời suy nghĩ vài giây: “Thôi.”
Cô lười thử, thứ cô thích thì dù có hợp hay không cứ mua là được.
Chủ cửa hàng sững sờ, tưởng rằng cô đang lo lắng gì đó, đang định thuyết phục cô, Thẩm Ngạn như người vô hình ở bên cạnh đã lên tiếng: “Đóng gói cây trâm lại đi.”
Anh nói với chủ cửa hàng xong lại quay sang nhìn Khương Thanh Thời: “Có muốn lấy mấy cái khác không?”
Khương Thanh Thời ngước mắt lên, trong mắt là sự bất ngờ lướt qua.
Sao Thẩm Ngạn biết cô muốn mua cây trâm này dù không thử? Anh nhìn ra ư?
Cảm nhận được ánh mắt nhìn qua của cô, Thẩm Ngạn khựng lại, cụp hàng mi dày xuống, cất giọng nhàn nhạt: “Không thích mấy cái khác à?”
“… Ừm.” Khương Thanh Thời hoàn hồn: “Chỉ cần cây trâm này thôi.”
“Được.” Nghe hai người nói như vậy, chủ cửa hàng cười ân cần: “Vậy để tôi đóng gói cây trâm này lại cho cô Thẩm.”
Khương Thanh Thời khẽ gật đầu.

Rời khỏi cửa hàng, hai người sóng vai đi tới chỗ đỗ xe.
Hai bên hẻm có tường gạch xanh, cách đầu tường không xa có một ngọn đèn trắng, chiếu sáng con hẻm.
Vừa đi ra khỏi cửa hàng chưa được mấy bước, Khương Thanh Thời đã bị gió thu ‘tấn công’, vô thức rụt cổ lại.
Bỗng nhiên, một giọng nói trong trẻo vang lên bên tai: “Lạnh à?”
Khương Thanh Thời liếc mắt, nhìn Thẩm Ngạn qua ánh đèn sáng ngời, anh cụp mắt, con ngươi sâu thẳm nhìn thẳng vào mặt cô.
Đối diện nhau giây lát, Khương Thanh Thời mơ hồ ừm một tiếng: “Bên này lạnh quá.”
Cô tưởng Thẩm Ngạn sẽ chỉ trích cô mặc quá ít, cứ đổ lỗi do vị trí địa lý cái đã.
Ai ngờ vừa dứt lời, cô đã được bao bọc trong mùi hương lạnh thoang thoảng quen thuộc.
Khương Thanh Thời sững sờ, ngẩng đầu nhìn người khoác áo khoác lên người cô: “Anh… không lạnh à?”
Câu này hỏi nghe hơi ngốc, nhiệt độ mùa thu ở Bắc Thành trước giờ không cao, lại là ban đêm. Thẩm Ngạn cởi áo khoác ngoài ra thì trên người chỉ còn áo sơ mi và ghi lê mỏng, sao có thể không lạnh được.
Nhận ra điều này, Khương Thanh Thời định cởi áo khoác trả lại anh.
Cô vừa giơ tay lên, Thẩm Ngạn đã ngăn cản động tác cô, chậm rãi nói: “Không lạnh.”
Khương Thanh Thời: “Hả?”
Thẩm Ngạn cụp mắt, ánh mắt sáng ngời: “Không tin tôi à?”
“…”
Tội này hơi nghiêm trọng, Khương Thanh Thời không nói lên lời: “Tôi không có ý đó.”
Thẩm Ngạn ừm một tiếng, trầm giọng nói: “Vậy thì khoác đi.”
Nghe thấy giọng anh nghiêm túc, Khương Thanh Thời nhướng mày, không từ chối nữa.
Tuy cô cảm thấy hành động hôm nay của Thẩm Ngạn đã vượt ngoài phạm vi ‘vợ chồng trên danh nghĩa’ của họ, nhưng nghĩ lại cũng là điều bình thường. Cô là vợ của anh, hai người lại không chiến tranh lạnh cũng không cãi nhau, thỉnh thoảng anh quan tâm cô một chút cũng là điều đương nhiên.
Bên cạnh đó, nếu cô bị cảm thì người đầu tiên bị hành hạ sẽ là Thẩm Ngạn.
Khương Thanh Thời không biết tại sao mình phải phân tích hành động này của Thẩm Ngạn, cô chỉ vô thức nghĩ như vậy.
Ngồi vào xe, Khương Thanh Thời trả lại áo khoác cho anh.
Thẩm Ngạn nhận lấy đặt ra ghế sau, lái xe về nhà.
Trên đường về nhà, Khương Thanh Thời không chịu nổi sự im lặng trong xe, chủ động mở chủ đề: “Thẩm Ngạn, anh thân thiết với chủ cửa hàng kia nhỉ?”
“Ừm.” Ánh mắt Thẩm Ngạn nhìn về phía trước: “Sao thế?”
Khương Thanh Thời: “… Không có gì, tiện miệng hỏi thôi.”
Cô tiếp tục bổ sung: “Tôi chỉ cảm thấy cửa hàng kia trông thì bình thường, thực tế lại rất đặc biệt.”
Nghe thấy lời nhận xét đặc sắc của cô, Thẩm Ngạn bỗng dưng cong khóe môi.
Đúng lúc Khương Thanh Thời nghiêng đầu sang, bắt được chút thay đổi nho nhỏ kia của anh, không nghĩ nhiều mà hỏi: “Anh cười gì vậy? Tôi nói sai à?”
Thẩm Ngạn hơi khựng lại, quay đầu nhìn cô: “Không phải.”
Giọng anh hơi trầm, xen lẫn ý cười nhàn nhạt: “Em nói rất đúng.”
“…”
Không biết tại sao khi nghe Thẩm Ngạn nói câu này, Khương Thanh Thời bỗng dưng… có cảm giác anh đang khen học sinh tiểu học.
Hồi còn nhỏ cô thi được hạng nhất, bà nội đã khen cô như vậy.
“Đang nghĩ gì thế?” Chú ý thấy vẻ mặt thất thần của cô, Thẩm Ngạn không kìm được hỏi nhiều thêm một câu.
Khương Thanh Thời hoàn hồn lại, vội vàng nói: “Không có gì.”
Cô cũng không thể nói với Thẩm Ngạn rằng, bởi vì anh mà cô nhớ tới bà nội đã qua đời rất lâu của mình.
Chủ đề dừng lại ở đây, điện thoại Khương Thanh Thời rung lên, là Tư Niệm đang @ cô trong nhóm nhỏ ba người, hỏi cô về tới nhà chưa.
Khương Thanh Thời cong môi trả lời: [Đang trên đường.]
Tư Niệm: [Giờ này rồi vẫn còn trên đường?]
Cô ấy nhớ ra rồi hỏi: [Buổi tối cậu đi mua đồ với ai vậy?]
Khương Thanh Thời trước giờ không giấu diếm bạn thân: [Thẩm Ngạn.]
Tư Niệm: [?]
Khương Thanh Thời: [Sao thế?]
Nguyễn Huỳnh đang xem trộm màn hình nhảy ra: [Quan hệ của cậu với chồng cậu dịu đi nhiều nhỉ.]
Nhìn thấy lời này, Khương Thanh Thời vô thức phản bác: [Đâu có?]
Chẳng phải cô với Thẩm Ngạn vẫn như trước đây sao?
Tư Niệm: [Trước đây cậu đâu có bỏ rơi chị em để đi mua đồ với chồng cậu.]
Khương Thanh Thời nghẹn lời: [Chúng ta ăn cơm xong giải tán rồi tớ mới đi, không tính là vứt bỏ chị em.]
Nguyễn Huỳnh: [Cũng đúng.]
Tư Niệm: [… Sao cậu lại đổi bên vậy chứ?]
Nguyễn Huỳnh: [Có thể là dù quan hệ bọn họ không tốt đến thế thì cũng là vợ chồng. Hiếm khi Thanh Thời về nước, chồng cậu ấy đi cùng cậu ấy để ứng phó với bố mẹ, cậu ấy đi mua đồ cùng anh ta cũng là điều rất bình thường mà?]
Khương Thanh Thời không khỏi gật đầu, cảm nhận sâu sắc rằng Nguyễn Huỳnh nói rất đúng: [Quả nhiên vẫn là Huỳnh Huỳnh hiểu tớ. Tớ đồng ý với Thẩm Ngạn, đơn giản chỉ để cảm ơn chuyện anh ấy đã giúp tớ ứng phó bố mẹ tớ thôi.]
Tư Niệm: [Tớ vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.]
Khương Thanh Thời cạn lời: [Cậu dừng mấy cái suy đoán lung tung đó đi.]
Tư Niệm: [Ồ.]
Nói chuyện vài câu, Khương Thanh Thời đã tới nhà.
Hai người nối đuôi nhau xuống xe, Tư Niệm kể với cô ở trong điện thoại rằng tối nay cửa hàng gặp một khách hàng rất buồn cười, Khương Thanh Thời cầm điện thoại, trên mặt không khỏi xuất hiện ý cười.
Bỗng nhiên, người đi phía trước quay đầu lại: “Tôi còn chút việc phải xử lý, em…”
Nói được một nửa thì anh dừng lại, nhìn chằm chằm vào con ngươi sáng rực của cô vài giây, lồng ngực hơi chua xót dời mắt đi, bỏ lại một câu: “Ngủ sớm chút.”
Cô nói chuyện với người khác luôn vui vẻ như vậy.
Khương Thanh Thời còn chưa kịp phản ứng, Thẩm Ngạn đã vội vàng đi lên tầng.
Nhìn bóng lưng đi xa của anh, cô nhíu mày lẩm bẩm: “Làm gì mà vội thế?”
“…”

Hôm sau, lúc Khương Thanh Thời tỉnh dậy, Thẩm Ngạn vẫn như thường lệ đã rời khỏi nhà từ sớm.
Sau khi ở nhà ăn xong bữa sáng dì Trình làm, Khương Thanh Thời tới bảo tàng mỹ thuật giúp đỡ.
Triển lãm tranh sắp mở nên có rất nhiều việc phải chuẩn bị trước.
Bên phía giáo viên tuy không chỉ liên lạc với một học trò là Khương Thanh Thời, nhưng Khương Thanh Thời đã về nước rồi, đương nhiên sẽ cố gắng giúp đỡ hết sức, làm thật nhiều việc.
Lại bận rộn thêm vài ngày, sau khi xác nhận tất cả chi tiết thì chỉ đợi trang trí.
Chiều hôm nay, Khương Thanh Thời và một học trò khác của giáo viên là Nghê Nhiên hẹn nhau uống cà phê ở gần đó để thả lỏng.
Vào cửa hàng ngồi xuống, Khương Thanh Thời không khỏi thở dài, cuối cùng cũng được nghỉ ngơi.
Thấy cô như vậy, Nghê Nhiên không kìm được hỏi: “Mệt à?”
Trước mặt đàn chị, Khương Thanh Thời thường khá thoải mái: “Mệt ạ.”
Cô vươn tay bóp vai, dáng vẻ tủi thân: “Lâu lắm rồi không mệt như vậy.”
Nghê Nhiên nhướng mày: “Còn mệt hơn cả vẽ tranh sao?”
“…” Khương Thanh Thời nhướng mày, đáp trả cô ấy: “Đàn chị cảm thấy vẽ tranh mệt lắm à?”
Nghê Nhiên hơi nghẹn lại, bực bội liếc nhìn cô: “Thỉnh thoảng thấy hơi chút.”
Cô ấy cảm khái: “Gần đây chị không có linh cảm gì cả.”
Khương Thanh Thời bỗng cảm thấy hơi hối hận khi nói câu đó, cô nhìn sắc mặt mất mát của Nghê Nhiên, muốn an ủi cô ấy nhưng lại không biết phải nói thế nào.
Im lặng một lúc, Khương Thanh Thời đề nghị: “Bận xong đợt này, chị có muốn ra ngoài tìm linh cảm không?”
Nghê Nhiên: “Đang có dự định này đây.”
Cô ấy nhìn Khương Thanh Thời: “Em có muốn đi cùng chị không?”
Khương Thanh Thời và Nghê Nhiên quen biết nhau ở Bali vào hơn một năm trước, hai người cùng chung một giáo viên.
Chẳng qua lúc Khương Thanh Thời tới Bali, Nghê Nhiên đã chuẩn bị về nước.
Bởi vậy mà thời gian hai người ở cạnh nhau không dài, nhưng hai người có duyên, lại cùng chuyên ngành cùng giáo viên, sau khi thêm phương thức liên lạc thì thỉnh thoảng Khương Thanh Thời sẽ làm phiền Nghê Nhiên, hỏi cô ấy một vài vấn đề học hành.
Về lâu về dài, hai người cũng thân quen.
Lần này Khương Thanh Thời về nước, một mặt là muốn về xem, một mặt là biết người phụ trách liên lạc trong nước của triển lãm tranh là Nghê Nhiên, nên cô muốn về trước giúp đỡ, làm quen một chút.
Đúng lúc làm quen với quy trình luôn.
Trong thời gian Khương Thanh Thời về nước, cô chưa vào phòng vẽ một lần nào, nếu để giáo viên biết được, có khi không cho cô tốt nghiệp luôn.
Bởi vậy nghe thấy Nghê Nhiên hỏi như thế, cô đồng ý không chút do dự: “Được, em đi với chị.”
Hai người chốt xong, thời gian và địa điểm đợi hẹn sau.
Uống cà phê xong, hai người định về nhà mình.
Mấy ngày nay Khương Thanh Thời không được nghỉ ngơi đầy đủ, cô định về nhà gọi thợ massage tới tận nhà, spa thư giãn, thả lỏng một chút.
Hôm nay nhà tài xế có việc, Khương Thanh Thời tự mình lái xe ra ngoài.
Từ bảo tàng mỹ thuật về hoa viên Hải Đường sẽ đi qua công ty Thẩm Ngạn.
Tốc độ lái xe của Khương Thanh Thời rất chậm, lúc đi ngang qua công ty Thẩm Ngạn, điện thoại cô đổ chuông, là bà Từ gọi điện cho cô.
Do dự chốc lát, Khương Thanh Thời rẽ sang bên đường nghe máy.
Vừa nhấn nút nghe, trong xe đã vang lên giọng nói vang dội của bà Từ: “Con đang ở đâu vậy?”
Khương Thanh Thời khựng lại, khẽ nói: “Con vừa rời khỏi bảo tàng mỹ thuật, đang định về nhà.”
“Về nhà?” Bà Từ hơi nheo mắt, lạnh lùng nói: “Giờ này con về nhà định làm gì?”
Khương Thanh Thời còn chưa kịp trả lời, bà Từ đã nhớ ra gì đó: “Con từ bảo tàng mỹ thuật về có phải sẽ đi qua công ty Thẩm Ngạn không?”
Khương Thanh Thời: “… Vâng, sao thế ạ?”
Bà Từ hận rèn sắt không thành thép với con gái: “Nếu con đã biết sẽ đi qua công ty thằng bé, sao con không tiện thể lên xem sao? Mang ly cà phê cho Thẩm Ngạn hoặc là trà chiều cũng được.”
Nghe vậy, Khương Thanh Thời nhíu mày từ chối: “Những cái đó trợ lý sẽ chuẩn bị cho anh ấy.”
“Trợ lý chuẩn bị thì giống con mang tới sao?” Bà Từ nghiêm giọng: “Thanh Thời, có phải con quên những gì mẹ nói với con trước đó rồi không?”
Khương Thanh Thời im lặng, không biết nên nói gì.
Biết cô đang nghe lời mình nói, bà Từ dịu giọng: “Nghe lời mẹ, tới công ty thăm Thẩm Ngạn đi.”
“…”
Cúp máy xong, Khương Thanh Thời im lặng ngồi yên tại chỗ một lát, vẫn quyết định về nhà. Cô chẳng thèm cố ý đi thăm Thẩm Ngạn đâu.
Đột nhiên, cô liếc thấy hai người đứng cách đó không xa.
Sau khi thấy rõ một người trong đó là Thẩm Ngạn, Khương Thanh Thời kinh ngạc nhướng mày, dời mắt sang người phụ nữ thân hình cân đối và gương mặt thanh tú đối diện anh.

Tác giả có lời muốn nói:
Khương Thanh Thời: Để tôi bắt được thóp rồi nhé.
Thẩm Ngạn: … <!-- AI CONTENT END 1 -->

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.