Dịu Dàng Tập Kích

Chương 30: Bây giờ anh đang giả vờ đáng thương sao?




<!-- Quảng cáo 1 -->
Chương 30: Bây giờ anh đang giả vờ đáng thương sao?
Chiều Chủ nhật, lối ra của sân bay nội địa đông đúc người.
Sau khi xuống máy bay, Khương Thanh Thời và Tư Niệm đi lấy hành lý, Mạnh Tấn đi cùng hai người, bên cạnh còn có trợ lý của anh ta, là một chàng trai có vẻ ngoài điển trai, thoạt nhìn còn rất nhỏ tuổi.
Trong khi chờ hành lý, Mạnh Tấn đeo khẩu trang màu đen liếc nhìn Khương Thanh Thời, giọng điệu tự nhiên nói: “Tài xế đến đón em hay là chồng em đến đón em?”
Khương Thanh Thời đang cầm điện thoại di động, nghe thấy vậy thì hơi khựng lại: “Chồng em.” <!-- vuông -->
Mạnh Tấn gật đầu, bình tĩnh nói: “Anh ta đối xử với em có tốt không?”
“…Rất tốt.” Khương Thanh Thời không biết nên nói thế nào về Thẩm Ngạn với Mạnh Tấn, đây cũng là lần đầu tiên hai người nói về Thẩm Ngạn.
Mạnh Tấn nhìn vẻ mặt căng thẳng của cô, vẫn mỉm cười: “Sao em lại căng thẳng như vậy?”
Khương Thanh Thời: “Em đâu có căng thẳng.”
Cô dừng lại giây lát, ăn nói ngay thẳng: “Em sợ gần đây có người hâm mộ của anh.”
Mạnh Tấn không ngờ cô sẽ nói như vậy, anh ta sửng sốt, bất đắc dĩ nói: “Không đến mức đó đâu, anh còn chưa nổi tiếng tới vậy, tin tức anh trở về nước không có nhiều người biết.”
Nói xong, anh ta hỏi Khương Thanh Thời: “Em sợ bị fan chụp được à?”
Khương Thanh Thời ngẫm nghĩ rồi thản nhiên nói: “Em không muốn bị người hâm mộ của anh mắng.”
Mặc dù Mạnh Tấn đi theo con đường thực lực nhưng số lượng fans của anh ta trên mạng không thua kém gì các nghệ sĩ nổi tiếng, tài khoản Weibo mà anh ta hiếm khi sử dụng kia đã có đến năm trăm vạn lượt theo dõi. Thời điểm trước đó còn có một số cư dân mạng nói đùa rằng, sức chiến đấu của năm trăm vạn fans Mạnh Tấn tương đương với năm nghìn vạn của người khác.
Tuy rằng hình dung này rất khoa trương, nhưng cũng có cơ sở.
Khương Thanh Thời đã từng chứng kiến ​​một cuộc cãi vã giữa fans của Mạnh Tấn và fans của một nghệ sĩ khác.
Sau khi xem xong, cô chợt cảm thấy mình không hề hối hận vì bản thân đã không đi theo con đường của một nghệ sĩ piano. Tuy rằng cô không chắc có thể nổi tiếng như Mạnh Tấn, nhưng rời xa giới giải trí và những người nổi tiếng vẫn tốt hơn nhiều.
Cô không có trái tim mạnh mẽ như vậy.
Nghe thấy câu này của Khương Thanh Thời, Mạnh Tấn im lặng hồi lâu: “Yên tâm đi, có lẽ sẽ không xảy ra đâu.”
Khương Thanh Thời gật đầu nói đùa: “Nếu là sự thật thì cũng không phải vấn đề gì lớn.”
Mạnh Tấn nheo mắt lại, nhìn chằm chằm một góc mặt của cô hồi lâu, dịu giọng nói: “Mấy năm không gặp, em đã trưởng thành rất nhiều.”
“…” Khương Thanh Thời quay đầu lại nhìn anh ta, trầm giọng nói: “Nếu mấy năm không gặp mà còn không trưởng thành hơn, vậy thì em cũng quá thất bại rồi.”
Mạnh Tấn nghẹn lời: “Ý anh không phải vậy.”
Hai người vẫn trò chuyện qua lại như bình thường.
Không lâu sau, hành lý của ba người được đưa ra.
Sau khi lấy hành lý xong, Tư Niệm và Khương Thanh Thời nhìn nhau, cô ấy vừa định nói chuyện thì điện thoại đã vang lên, là bố cô ấy gọi đến, nói đã đến cửa.
Tư Niệm vâng một tiếng: “Con ra ngoài ngay.”
Sau khi cúp điện thoại, cô ấy có chút lo lắng cho Khương Thanh Thời, nhưng có Mạnh Tấn ở bên cạnh, cô ấy không thể hỏi xem chồng cô đã đến hay chưa.
Đi ra khỏi sân bay, Tư Niệm nhìn thấy bố đang giơ tay về phía cô ấy, bèn quay đầu nhìn Khương Thanh Thời, dùng ánh mắt hỏi cô: Chồng cậu đến chưa?
Khương Thanh Thời vừa định lên tiếng thì Thẩm Ngạn đã gọi điện thoại đến.
Cô giơ điện thoại lên cho Tư Niệm xem, Tư Niệm yên tâm nói: “Vậy tớ ra ngoài trước, đợi về đến nhà thì báo cho tớ biết.”
Khương Thanh Thời: “Được.”
Tư Niệm vừa rời đi, xe của Thẩm Ngạn đã dừng lại trước mặt Khương Thanh Thời và Mạnh Tấn.
Anh đang ngồi ở ghế sau, nhìn thấy hai người đang đứng ở ngoài xe, dáng vẻ và ngoại hình của hai người đều vô cùng xuất sắc, đứng ở lối ra khiến không ít người phải quay đầu lại.
Thẩm Ngạn nhìn xuyên qua cửa kính xe, lông mày khẽ nhíu lại. Đáng lẽ anh nên sớm nghĩ ra việc Khương Thanh Thời không phải kiểu người sẽ bảo anh đến đón cô.
Nghĩ đến đây, Thẩm Ngạn đẩy cửa xe bước ra, đến gần hai người.
“Thanh Thời.” Anh thấp giọng gọi cô.
Khương Thanh Thời lập tức ngẩng đầu, nhìn thấy anh xuất hiện thì hai mắt cô sáng lên: “Thẩm… ông xã.”
Từ “Thẩm” vừa ra khỏi miệng, Khương Thanh Thời lập tức đổi thành ông xã.
Nhận thấy sự thay đổi này của cô, Thẩm Ngạn nhẹ nhàng ừm một tiếng, sau đó hỏi cô: “Đây là ai vậy?”
Thời điểm Khương Thanh Thời giới thiệu hai người, cô có hơi do dự, nhưng vẫn dùng xưng hô trước đây gọi Mạnh Tấn: “Anh Mạnh Tấn, đây là chồng em – Thẩm Ngạn. Còn đây là anh trai hàng xóm trước đây của em, Mạnh Tấn.”
Nghe vậy, Mạnh Tấn đưa tay về phía Thẩm Ngạn: “Xin chào.”
Vẻ mặt Thẩm Ngạn bình tĩnh, nhẹ nhàng bắt tay anh ta, khẽ gật đầu đáp lại.
Hai người đứng đối diện nhau, Khương Thanh Thời đứng ở bên cạnh, mơ hồ cảm nhận được mùi thuốc sùng nồng nặc.
Nhưng chẳng bao lâu sau, cô liền cắt đứt suy nghĩ trong đầu.
Nghĩ gì vậy chứ, giữa Thẩm Ngạn và Mạnh Tấn lẽ ra không thể tồn tại mùi thuốc súng.
Sau khi giới thiệu ngắn gọn, Khương Thanh Thời nói: “Anh Mạnh Tấn, xe của anh tới chưa? Có cần bọn em tiễn anh một đoạn không?”
Nghe được hai chữ “bọn em”, Mạnh Tấn khẽ nhếch khóe môi, nhẹ nhàng từ chối: “Không cần đâu, xe của bên anh sẽ tới ngay thôi.”
“Được.” Khương Thanh Thời không chút luyến tiếc nói: “Vậy bọn em đi trước nhé.”
Mạnh Tấn: “Đi đi.”
Anh ta dừng lại giây lát, vào lúc Khương Thanh Thời vừa định xoay người thì lại nói: “Đừng quên dành thời gian mời anh ăn một bữa.”
Khương Thanh Thời: “…Được.”

Ngồi trên xe rời khỏi sân bay, Khương Thanh Thời lén lút liếc nhìn người bên cạnh, trông sắc mặt anh vẫn bình thường, nhưng từ trong ra ngoài đều tỏa ra khí lạnh, cô có hơi đau đầu.
Cô không ngờ Mạnh Tấn lại bổ sung một câu cuối cùng khiến Thẩm Ngạn hiểu lầm, vốn dĩ cô định về đến nhà sẽ nói chuyện mời Mạnh Tấn ăn cơm với Thẩm Ngạn, bây giờ thì hay rồi, bị Mạnh Tấn giành trước.
Thật ra giữa Khương Thanh Thời và Mạnh Tấn chẳng có gì, hoàn toàn trong sạch, cô cũng không sợ bị hiểu lầm.
Nhưng Tư Niệm đã nói đúng một câu, có một số hiểu lầm nếu tránh được thì nên tránh, đừng khiến mọi người đều khó chịu.
Khương Thanh Thời không sợ Thẩm Ngạn, cũng không lo lắng anh sẽ cãi nhau với cô vì Mạnh Tấn.
Nhưng cô không muốn sự bình yên của hiện tại, thậm chí cô còn có hơi thích cuộc sống bị phá vỡ vì chút chuyện nhỏ nhặt này.
Nghĩ đến đây, cô lén lút di chuyển về phía người bên cạnh: “Anh từ nhà đến à?”
Nhìn thoáng qua động tác mờ ám của cô, Thẩm Ngạn hơi khựng lại: “Không phải.”
Khương Thanh Thời nhướng mày: “Thế là từ công ty?”
Cô nhớ tối qua anh đã nói với cô là hôm nay anh có việc phải làm.
Thẩm Ngạn: “Không phải.”
Anh cụp mắt xuống, nhìn vào đôi mắt sáng ngời của cô, trầm giọng nói: “Đi đến ngoại ô.”
Khương Thanh Thời ồ một tiếng, nhưng cũng không hỏi anh đến ngoại ô làm gì.
Cô mím môi, đưa tay kéo nhẹ ống tay áo của Thẩm Ngạn, tự giác nhích người lại gần anh, hỏi một cách mập mờ: “Hôm nay tâm trạng anh không tốt sao?”
Thẩm Ngạn: “…”
Anh liếc nhìn cô, mạnh miệng nói: “Đâu có.”
Khương Thanh Thời: “Rõ ràng là anh có.”
Thẩm Ngạn có chút nghẹn lời, nheo mắt nhìn cô chăm chú, bất ngờ nói: “Vậy em nói thử xem, tại sao tâm trạng của tôi lại không tốt?”
Lần này đến lượt Khương Thanh Thời không nói nên lời.
Cô im lặng vài giây, sau đó nhẹ nhàng lẩm bẩm: “Tôi hỏi anh, không phải để anh hỏi ngược lại tôi.”
Thẩm Ngạn nhẹ nhàng thở dài.
Khương Thanh Thời nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của anh, cảm thấy có chút đau đầu: “Chuyện xảy ra hôm nay hoàn toàn là trùng hợp.”
Cô hiếm khi giải thích loại chuyện này: “Tôi cũng không biết anh ta ở Vân Thành.”
Càng không biết Mạnh Tấn đi cùng một chuyến bay với cô.
Nếu như biết, dù trong lòng Khương Thanh Thời không có gì mờ ám thì cô vẫn sẽ đổi chuyến bay.
Cô không biết nên ở cùng với Mạnh Tấn như thế nào, đương nhiên loại không biết này không phải vì cô vẫn còn thích Mạnh Tấn, mà là vì cô luôn cảm thấy áy náy với anh ta, không biết nên giao tiếp với anh ta như thế nào.
Nghe thấy câu này, Thẩm Ngạn dùng ánh mắt nặng nề nhìn cô.
Hai người nhìn nhau, trong đầu Khương Thanh Thời có một suy đoán hoang đường, cô trừng lớn hai mắt nhìn Thẩm Ngạn, không thể tin nổi: “Không phải anh đang nghĩ rằng bởi vì Mạnh Tấn ở Vân Thành, cho nên tôi mới đến đó du lịch chứ?”
“…”
Thẩm Ngạn không hề hé răng.
Khương Thanh Thời dùng sức kéo quần áo của anh: “Nói chuyện đi chứ.”
Thẩm Ngạn im lặng vài giây, đang định lên tiếng, Khương Thanh Thời chợt nhớ đến một trọng điểm bị bỏ qua: “Đợi đã, anh biết chuyện Mạnh Tấn ở Vân Thành?”
Dựa vào chuỗi phản ứng của Thẩm Ngạn, cô có lý do để nghi ngờ điều này.
Thẩm Ngạn: “…Ừm.”
Khương Thanh Thời sửng sốt: “Anh biết từ khi nào?”
Thẩm Ngạn trầm mặc: “Hai ngày trước khi em đi Vân Thành.”
“?”
Khương Thanh Thời chớp mắt: “Làm sao anh biết được?”
Thẩm Ngạn cụp mắt xuống: “Nhìn thấy trên mạng.”
Khương Thanh Thời ngơ ngác: “Trên mạng? Weibo sao?”
Sao cô lại không biết?
Thẩm Ngạn lên tiếng đáp lại.
Khương Thanh Thời nhìn anh bằng ánh mắt đờ đẫn, buột miệng nói: “Anh có Weibo sao?”
Sao cô lại không biết?
Thẩm Ngạn nghẹn lời, rất muốn nhắc nhở Khương Thanh Thời rằng dù anh lớn hơn cô vài tuổi nhưng cũng không già đến mức không lên mạng, cũng không có Weibo.
Mặc dù anh hiếm khi sử dụng Weibo, nhưng anh vẫn có.
Nhìn vẻ mặt nghẹn họng không nói nên lời của Thẩm Ngạn, sự chú ý của Khương Thanh Thời dời sang chuyện khác: “Tên Weibo của anh là gì?”
Thẩm Ngạn nhìn đôi mắt đang lấp lánh vẻ hóng hớt của cô, nghiêm túc nói: “Quên rồi.”
Khương Thanh Thời: “Quên rồi?”
Anh đang lừa trẻ con à.
Thẩm Ngạn bế tắc: “Một dãy số.”
Anh không hề lừa cô, tên Weibo của anh là một dãy số được tạo ngẫu nhiên trong lúc đăng ký. Anh không sửa lại, nên cũng không thể trả lời câu hỏi của cô.
Trong lúc hai người đang tranh cãi ở ghế sau thì chiếc xe dừng lại.
Tài xế chí ước bản thân không nghe thấy gì, đỗ xe xong rồi mới nhắc nhở hai người phía sau: “Tổng giám đốc Thẩm, cô chủ, tới nơi rồi.”
Thẩm Ngạn nắm tay Khương Thanh Thời, nheo mắt nói: “Anh về nghỉ ngơi đi, hôm nay không cần đến đây.”
Tài xế: “…Vâng.”

Sau khi tài xế rời đi, Khương Thanh Thời và Thẩm Ngạn vào nhà.
Cô đi theo phía sau người đang xách hành lý cho mình, nói chuyện thẳng thắn hơn: “Thẩm Ngạn, anh còn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”
Thẩm Ngạn quay đầu lại: “Vừa rồi ở sân bay em gọi tôi là gì?”
“…” Khương Thanh Thời kiêu ngạo liếc anh một cái: “Tôi cũng quên rồi.”
Giằng co vài giây, Thẩm Ngạn đột nhiên đổi chủ đề: “Em không mệt sao?”
Khương Thanh Thời: “Tôi không mệt, anh trả lời câu hỏi vừa rồi của tôi ở trong xe trước đi, tôi sẽ bỏ qua cho anh.”
Thẩm Ngạn hiểu tính cách Khương Thanh Thời, bước chân chậm lại, anh vào bếp rót hai cốc nước ấm mang ra ngoài rồi hỏi cô: “Câu hỏi gì?”
Khương Thanh Thời: “…Anh đừng giả vờ mất trí nhớ.”
Cô nhận lấy nước từ tay anh, truy hỏi: “Trên mạng có tin tức Mạnh Tấn đã trở về nước sao? Sao tôi lại không biết?”
Thẩm Ngạn dùng ánh mắt kỳ quái liếc nhìn cô: “Em thật sự muốn biết?”
Khương Thanh Thời có chút nghẹn ngào: “Anh đừng có trả đũa.”
Thẩm Ngạn không nói gì, rũ mắt nhìn cô chăm chú hồi lâu, sau đó nhẹ giọng nói: “Tôi nhìn thấy trên máy tính bảng của em.”
Lần này, Khương Thanh Thời càng thêm ngơ ngác: “Cái gì?”
Thẩm Ngạn nhắc nhở cô: “Trên Weibo của em có nhóm fans của anh ta.”
“…”
Khương Thanh Thời chớp mắt, không phủ nhận chuyện này mà chỉ thắc mắc: “… Nhóm đó gửi tin nhắn khi nào?”
Cô tham gia nhóm đó khi Mạnh Tấn vừa ra nước ngoài du học, thời điểm đó Khương Thanh Thời không dám liên lạc với anh ta, sợ anh ta nhìn thấy tin nhắn của cô sẽ nhớ đến chuyện của bố, cho nên cô mới tham gia vào nhóm fans của anh ta.
Lúc đó Mạnh Tấn còn chưa nổi tiếng, có rất ít người hâm mộ.
Tuy nhiên, những người trong nhóm đều rất nhanh nhạy, thỉnh thoảng Khương Thanh Thời sẽ biết được một số tin tức về anh ta. Chỉ là sau này cô đã cài đặt nhóm ở chế độ không làm phiền rồi về sau cũng quên mất, mỗi lần chủ nhóm phải @all để thông báo thì cô mới nhớ đến sự tồn tại của nhóm này.
Thẩm Ngạn nói ngắn gọn, đi thẳng vào vấn đề: “Đêm hôm trước, sau khi em ngủ quên.”
Khương Thanh Thời có hơi sửng sốt, nhớ lại chuyện đã xảy ra đêm đó, cô đang lên lịch trình đi Vân Thành, lướt các app khác nhau, xem những địa điểm ăn ngon chơi vui ở Vân Thành do các blogger giới thiệu.
Có lẽ lúc ngủ đã quên đăng xuất khỏi Weibo, cho nên khi Thẩm Ngạn giúp cô cất máy tính bảng đã tình cờ nhìn thấy tin nhắn hiện lên trong nhóm Weibo.
Sau khi sắp xếp xong trình tự này, Khương Thanh Thời thốt ra một câu: “Khó trách.”
Cô đã tự hỏi tại sao thái độ của Thẩm Ngạn đối với cô vào ngày hôm sau lại kỳ lạ như vậy, thời điểm cô nói sẽ đi Vân Thành, thái độ của anh còn rất khác thường.
Có điều lúc đó cô cũng không suy nghĩ nhiều, nhưng hiện tại xem ra, tất cả đều có thể giải thích được.
Nghĩ đến đây, Khương Thanh Thời lại có chút tức giận, cô không nhịn được mà đá người bên cạnh: “… Tại sao anh lại cảm thấy tôi đi Vân Thành là bởi vì Mạnh Tấn?”
Thẩm Ngạn im lặng.
Khương Thanh Thời tức giận nói: “Trong lòng anh tôi là loại người như vậy sao?”
“Tôi không…” Thẩm Ngạn muốn giải thích, anh biết Khương Thanh Thời không phải loại người như vậy, chỉ là anh không có tự tin, cũng không dám hỏi cô xem tình cảm hiện tại cô dành cho Mạnh Tấn là gì.
Bởi vì anh biết Mạnh Tấn là người duy nhất cô từng thích.
“Anh không có cái gì?” Khương Thanh Thời không thèm nghe lời giải thích của anh.
Thẩm Ngạn nhắm mắt lại, biết rõ lúc này Khương Thanh Thời sẽ không chấp nhận nghe anh giải thích, cảm xúc trong mắt có hơi thay đổi, anh chậm rãi nói: “Tôi xin lỗi.”
Chuyện này là lỗi của anh.
Khương Thanh Thời mím môi: “Anh đừng cho rằng nói lời xin lỗi dễ dàng là tôi sẽ tha thứ cho anh.”
Thẩm Ngạn khàn giọng nói: “Được.”
Khương Thanh Thời vốn cho rằng sau khi nói “được” anh sẽ còn rất nhiều điều để nói, nhưng cô đợi mãi vẫn không nghe thấy một lời nào.
Cô quay lại nhìn anh, ánh mắt trống rỗng: “Chỉ vậy thôi à?”
Thẩm Ngạn cụp mắt xuống: “Không phải.”
Khương Thanh Thời đào sâu vào vấn đề: “Không phải là có ý gì?”
“…..Tôi đang suy nghĩ phải làm thế nào để em hết giận.” Thẩm Ngạn thản nhiên nói.
Nghe được câu trả lời của anh, Khương Thanh Thời tạm thời tỏ ra hài lòng, cô hừ nhẹ một tiếng, kiêu ngạo nói: “Vậy anh từ từ suy nghĩ đi.”
“…”
Phòng khách chìm trong im lặng mấy giây, Thẩm Ngạn quay đầu lại: “Không có phương hướng nào sao?”
Khương Thanh Thời nhìn anh: “Không có.”
Thẩm Ngạn: “Được rồi.”
Khương Thanh Thời Thi nhìn vẻ mặt bình tĩnh của anh, cô luôn cảm thấy có gì đó không đúng, đang hồi tưởng lại vừa rồi bản thân có biểu hiện không ổn nào trong cuộc tranh chấp với anh hay không thì Thẩm Ngạn đột nhiên gọi cô: “Thanh Thời.”
Khương Thanh Thời tức giận đáp: “Làm gì?”
Giây tiếp theo, cô bị Thẩm Ngạn kéo ngồi lên đùi của anh.
Nhịp tim của Khương Thanh Thời hơi ngưng lại, cô vô thức muốn đẩy anh ra, thế nhưng hơi thở nóng bỏng của Thẩm Ngạn đã phả vào cổ cô, đốt cháy da thịt của cô. Trái tim cô lại đập nhanh, nghe thấy giọng nói trầm ấm của anh vang lên bên tai: “Ôm một lúc nào.”
Bàn tay đang giơ lên của Khương Thanh Thời khựng lại, chậm rãi hạ xuống.
Cô có thể cảm nhận được tâm trạng của Thẩm Ngạn có gì đó không ổn, cô mím môi, cảm nhận được vòng ôm mạnh mẽ của anh, do dự hỏi: “Anh làm sao vậy?”
Thẩm Ngạn: “Không có gì.”
Khương Thanh Thời: “…Anh chắc chắn chứ?”
Thẩm Ngạn ừm một tiếng, buông cô ra, vẻ mặt trở lại như bình thường: “Mệt rồi sao?”
Khương Thanh Thời rất khâm phục sự thay đổi tâm trạng của anh, cau mày hỏi: “Chiều hôm nay anh đi ngoại ô làm gì?”
Thẩm Ngạn: “…Đi nghĩa trang.”
Khương Thanh Thời sửng sốt, môi mấp máy nhưng lại không nói được lời nào để an ủi anh. <!-- vuông -->
Một lúc lâu sau cô mới chủ động ôm lấy cổ Thẩm Ngạn, cố gắng làm bầu không khí thoải mái hơn, thì thầm: “Tổng giám đốc Thẩm, bây giờ anh đang giả vờ đáng thương sao?”
<!-- vuông --> <!-- vuông --> <!-- AI CONTENT END 1 -->

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.