Dịu Dàng Tập Kích

Chương 32: Cô Thẩm định sẽ bồi thường cho tôi thế nào?




<!-- Quảng cáo 1 -->
Chương 32: Cô Thẩm định sẽ bồi thường cho tôi thế nào?
Một góc phòng bếp chìm vào yên tĩnh, đối diện với hàng mày đang nhướng cao của Thẩm Ngạn, Khương Thanh Thời giả vờ bình tĩnh nhắm vào bánh rán trước mặt anh chụp ảnh: “Tôi đang chụp bánh rán.”
“…”
Thẩm Ngạn yên lặng nhìn cô, giả vờ không nghe thấy sự giấu đầu hở đuôi của cô, bình tĩnh nói: “Có muốn lại gần chụp ảnh không?”
“Không cần đâu.” Khương Thanh Thời từ chối: “Tôi đã chụp được rồi.” <!-- vuông -->
Thẩm Ngạn gật đầu: “Được.”
Anh dời mắt khỏi người cô, tiếp tục động tác trong tay, hoàn toàn không thắc mắc gì với lời nói của Khương Thanh Thời.
Trong lúc nhất thời, Khương Thanh Thời có chút không thích ứng kịp.
Một lúc sau, bánh rán đã được làm xong.
Khương Thanh Thời nhìn chiếc bánh rán không mấy khác biệt với trong trí nhớ của mình, ánh mắt sáng ngời: “Bây giờ có thể ăn được chưa?”
Thẩm Ngạn không biết lấy từ đâu ra giấy chống bỏng, bọc bánh lại đưa cho cô: “Có hơi nóng.”
Khương Thanh Thời nhận lấy, ậm ừ hai tiếng: “Tôi biết rồi.”
Thẩm Ngạn rũ mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt vui sướng của cô, thấp giọng nói: “Nếm thử mùi vị xem.”
Khương Thanh Thời thậm chí còn không kịp chờ đến khi quay lại bàn ăn, cô đứng ở vị trí ban đầu, cúi đầu cắn một miếng bánh rán nóng hổi thơm nồng nàn.
Sau khi cẩn thận thưởng thức, cô ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Ngạn với vẻ mặt kinh ngạc.
Thẩm Ngạn hơi khựng lại, âm thầm cau mày: “Ăn không ngon à?”
“Không phải.” Khương Thanh Thời giật mình kinh ngạc: “Mùi vị này gần như giống hệt với trong trí nhớ của tôi.”
Cô sửng sốt: “Anh làm thế nào vậy?”
Rõ ràng trước đây cô đã từng mua ở bên ngoài những lúc thèm ăn, nhưng cũng không giống như vậy.
Nghe thấy như vậy, Thẩm Ngạn thở phào nhẹ nhõm, anh im lặng vài giây rồi trả lời Khương Thanh Thời: “Làm đại thôi.”
Khương Thanh Thời: “…Ồ.”
Thẩm Ngạn ậm ừ, anh không thực sự muốn thảo luận sâu về chủ đề này với cô, nên nhẹ giọng nói: “Đến phòng ăn ăn đi, em còn muốn uống sữa nữa không?”
Khương Thanh Thời chớp mắt: “Có thể muốn thứ khác không?”
Thẩm Ngạn: “Ừm?”
Anh không thể theo kịp suy nghĩ của cô ngay lập tức.
Khương Thanh Thời: “Muốn uống chút rượu.”
Thời điểm đêm khuya, cô có hơi thèm rượu.
“…” <!-- vuông -->
Thẩm Ngạn ngước mắt lên: “Bánh rán với rượu sao?”
Khương Thanh Thời: “Không được à?”
Cô kiêu ngạo nhướng mày: “Không phải tổng giám đốc Thẩm có quy tắc gì với phương diện này chứ?”
Thẩm Ngạn: “Không có.”
Cô đã không có, sao anh có thể có được. Hơn nữa, cho dù anh có thì thời điểm đối mặt với cô đều sẽ biến mất sạch sẽ.
Khương Thanh Thời muốn uống rượu, Thẩm Ngạn không có lý do gì để từ chối.
Hỏi cô xong, anh đi đến tủ rượu rót cho cô một ly rượu vang đỏ. Buổi chiều Khương Thanh Thời ngủ một giấc dài, buổi tối uống chút rượu vang đỏ có thể giúp cải thiện chất lượng giấc ngủ về đêm của cô hơn.
Nhìn thấy Thẩm Ngạn chỉ rót một ly, Khương Thanh Thời không nhịn được hỏi: “Anh không uống à?”
Thẩm Ngạn liếc nhìn cô.
Hai tay Khương Thanh Thời vẫn đang cầm bánh rán, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Uống rượu một mình rất cô đơn.”
“…”
Thẩm Ngạn không còn cách nào khác, đành phải quay vào phòng bép rót thêm một ly.
Lần này, cuối cùng Khương Thanh Thời cũng hài lòng.
Buổi tối đầu mùa đông gió thổi lạnh hơn ban ngày rất nhiều, đèn trong phòng sáng rực, ánh nến lung linh tạo nên một bầu không khí tuyệt vời.
Bánh rán cùng với rượu vang đỏ, thoạt nhìn thật sự rất kỳ lạ, nhưng vào lúc này Khương Thanh Thời lại cảm thấy sự lựa chọn của mình cũng không quá tệ.
Ăn mấy miếng bánh rán, Khương Thanh Thời đã không thể ăn nổi nữa.
Cô vốn không ăn nhiều, nửa đêm sẽ lại càng ăn ít hơn. Nhìn nửa bánh còn lại, Khương Thanh Thời đặt lên bàn, quyết định sẽ bỏ vào tủ lạnh, để dành lại cho bữa sáng ngày mai.
Đương nhiên cô không thể ăn đồ ăn để qua đêm.
Nhưng chiếc bánh rán này khó khăn mới có được, cô không muốn lãng phí.
Đột nhiên, Thẩm Ngạn hỏi cô: “Không ăn nổi nữa à?”
Khương Thanh Thời ừm một tiếng, liếc nhìn chiếc điện thoại trong tay anh, ngạc nhiên vì anh có thể phát hiện ra động tác của cô nhanh như vậy. Trong lúc cô đang suy nghĩ, Thẩm Ngạn vươn tay về phía cô: “Đưa cho tôi đi.”
Khương Thanh Thời sửng sốt: “Cái gì?”
Thẩm Ngạn hất cầm về phía chiếc bánh rán ra hiệu.
Khương Thanh Thời nhận ra, nghi ngờ hỏi: “Không phải anh không ăn sao?”
Lúc vừa ngồi xuống cô đã hỏi Thẩm Ngạn rằng anh có muốn ăn hay không, anh trả lời cô là anh đã ăn tối rồi, bảo cô ăn một mình đi.
“Lãng phí không tốt.” Thẩm Ngạn cầm lấy nửa chiếc bánh rán còn lại, bình tĩnh trả lời cô.
Khương Thanh Thời giật mình nhìn vẻ mặt của anh vẫn bình thường, không hề lộ ra chút ghét bỏ nào khi ăn đồ thừa của cô.
Thẩm Ngạn ăn xong bánh rán, đang định dọn dẹp bàn ăn thì bắt gặp ánh mắt chăm chú của Khương Thanh Thời, sắc mặt anh khẽ thay đổi, học theo dáng vẻ của cô: “Làm sao vậy?”
“Anh….” Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Khương Thanh Thời, nhưng cô còn chưa kịp bắt lấy đã vụt qua: “Không có gì.”
Cô bắt gặp ánh mắt của Thẩm Ngạn, đối diện với anh dưới ánh đèn sáng rực: “Để tôi dọn dẹp cho.”
Thẩm Ngạn: “Không cần đâu.”
Thẩm Ngạn lại đi vào phòng bếp, Khương Thanh Thời ngơ ngác ngồi trên ghế ở bàn ăn, cô quay đầu đưa mắt nhìn theo anh, nhìn anh qua tấm kính trong suốt.
Một lúc sau, trước khi Thẩm Ngạn kịp quay người lại, cô đã đưa mắt nhìn đi nơi khác.
Trong lòng có chút hoảng loạn, cũng có chút bối rối, Khương Thanh Thời cầm lấy nửa ly rượu còn sót lại uống hết, nhất định là cô đã say rồi, bằng không…. sao lại có thể đưa ra những suy đoán vớ vẩn như vậy.

Đêm đầu tiên trở về nhà sau chuyến du lịch, Khương Thanh Thời mất ngủ.
Buổi chiều cô đã ngủ một giấc thật dài, hơn nữa trong đầu lại hiện lên rất nhiều chuyện, đương nhiên càng không thể ngủ được.
Người bên cạnh đã ở trong trạng thái ngủ say, để tránh đánh thức anh, Khương Thanh Thời không dám trở mình.
Cô do dự vài giây rồi nhấc chiếc điện thoại di động trên tủ đầu giường lên.
Nhìn thời gian, đã là ba giờ sáng.
Khương Thanh Thời mở nhóm bạn thân lên xem, đoán Tư Niệm và Nguyễn Huỳnh chắc chắn đã ngủ rồi.
Suy nghĩ một lúc, cô gửi một buổi tượng cảm xúc cho người có thể vẫn chưa ngủ – Cố Tuệ An.
Cố Tuệ An lập tức trả lời: [?]
Khương Thanh Thời: [Sao cậu vẫn chưa ngủ?]
Cố Tuệ An: [Một người có chồng như cậu còn chưa ngủ, cẩu độc thân như tôi không ngủ được không phải rất bình thường sao?]
Khương Thanh Thời nhướng mày: [Tâm trạng của cậu không tốt à?]
Nếu không phải, Cố Tuệ An sẽ không trả lời cô như vậy.
Cố Tuệ An: […. Không nghe chồng cậu nói gì sao?]
Khương Thanh Thời: [Cậu nói vậy là có ý gì?]
Cố Tuệ An: [Tối nay tôi đã đi gặp Ngụy Minh Khiêm cùng với anh trai tôi.]
Nhìn thấy câu này, Khương Thanh Thời nhớ đến chuyện cô ấy nhờ cô làm, bèn nói với cô ấy: [Mạnh Tấn vẫn còn vé, anh ta nói hai ngày nữa sẽ gửi cho tôi, đến lúc đó tôi sẽ đưa cho cậu.]
Cố Tuệ An: [Không cần đâu.]
Khương Thanh Thời: [?]
Cố Tuệ An: [Tối nay tôi đã đi dự tiệc của bọn họ với anh trai tôi, cố tình hẹn Ngụy Minh Khiêm ra nhưng anh ấy đã từ chối, tôi thất tình rồi!!]
Nhắc tới chuyện này, cô ấy cũng rất đau lòng.
Khương Thanh Thời nhìn biểu tượng cảm xúc khóc lóc cô ấy gửi đến, do dự hỏi: […. Anh ta nói không đi à?]
Cố Tuệ An: [Ừm.]
Khương Thanh Thời: [Ngay cả anh trai cậu mà anh ta cũng không nể mặt à?]
Cố Tuệ An: [Ừm.]
Nhìn đóng tin nhắn liên tục gửi đến của cô ấy, Khương Thanh Thời biết tâm trạng của Cố Tuệ An lúc này thật sự rất tệ, cô cầm điện thoại im lặng một lúc: [Bây giờ cậu đang ở nhà hay thế nào?]
Cố Tuệ An gửi hình ảnh cho cô, cô ấy đang uống rượu ở căn hộ của mình.
Khương Thanh Thời: [Cậu không trở về chỗ bố mẹ cậu sao?]
Cố Tuệ An: [Về nhà họ không cho tôi uống rượu, khuông muốn về.]
Cô ấy chỉ muốn một mình chữa lành vết thương.
Khương Thanh Thời bị lý do không muốn về nhà của cô ấy đánh bại, muốn an ủi cô ấy nhưng lại không biết phải làm sao.
Từ nhỏ cô đã không biết cách an ủi người khác.
Im lặng một lúc, Khương Thanh Thời mới trả lời cô ấy: [Cậu đừng uống nữa, ngày mai tôi uống với cậu.]
Cố Tuệ An: [Thật sao?]
Khương Thanh Thời: [?]
Cố Tuệ An: [Cậu nói rồi đó, vậy tối nay tôi không uống nữa, uống rượu một mình thật sự không vui, tôi buồn ngủ rồi, ngủ trước đây, ngày mai gặp.]
Khương Thanh Thời còn chưa kịp phản ứng, người đối diện đã ngừng trả lời tin nhắn.
Ngơ ngác mấy giây, Khương Thanh Thời cảm thấy bản thân đã rơi vào bẫy của Cố Tuệ An, sao cô ấy lại đồng ý đơn giản như vậy? Cô ấy thế này làm gì có dáng vẻ đau lòng vì bị người khác từ chối?
Tuy nhiên, hối hận cũng đã muộn, Khương Thanh Thời im lặng nhìn điện thoại một lúc rồi đặt xuống.
Sớm biết như vậy cô đã không nói chuyện với Cố Tuệ An lúc nửa đêm.
……

Cuối cùng, Khương Thanh Thời cũng không biết mình đi ngủ lúc mấy giờ, chỉ biết lúc thức dậy đã là mười giờ sáng.
Thẩm Ngạn đã đến công ty làm việc như bình thường, cô nằm trên giường một lúc mới dậy.
Tắm rửa xong xuống lầu ăn sáng, cô nhận được tin nhắn mới từ Cố Tuệ An: [Dậy chưa? Đi mua sắm? Mua sắm xong uống rượu, thế nào?]
Khương Thanh Thời nhớ tới chuyện đã hẹn đi xem phim với Thẩm Ngạn, do dự hỏi: [Chiều nay không uống rượu được không?]
Cố Tuệ An: [?]
Khương Thanh Thời: [Buổi tối tôi còn có việc.]
Sau khi tin nhắn được gửi đi, Cố Tuệ An gọi điện tới: “Tối nay cậu có việc gì? Nếu không phải chuyện quan trọng thì tôi từ chối.”
Khương Thanh Thời có chút nghẹn ngào, nhìn thời tiết rất đẹp bên ngoài cửa sổ: “Tôi muốn đi xem phim.”
Nghe giọng điệu nói chuyện của cô, Cố Tuệ An hơi nheo mắt lại: “Cậu muốn đi xem phim với chồng cậu?”
Khương Thanh Thời khen ngợi cô ấy: “Cậu thông minh thật đấy.”
Cố Tuệ An: “Không được.”
Là một người đang thất tình, cô ấy không thể chịu được dù chỉ là một chút kích thích nhỏ nhấT: “Đêm nay cậu phải uống rượu với tôi, bằng không tôi sẽ nói với chồng cậu….”
Nói được một nửa, cô ấy có hơi tức giận: “Chồng cậu biết chuyện cậu từng thích Mạnh Tấn không?”
Khương Thanh Thời: “…biết.”
Nếu như trước kia thì cô không chắc chắn, nhưng sau buổi chiều hôm qua cô đã hoàn toàn có thể khẳng định.
Nói đến đây, Khương Thanh Thời nhớ đến thái độ của Thẩm Ngạn đối với Mạnh Tấn vào buổi chiều hôm qua, rơi vào trầm tư.
Cố Tuệ An: “Vậy tôi cũng không có gì để uy hiếp cậu, bây giờ tôi rất tức giận.”
Cô ấy ở đầu bên kia lẩm bẩm một lúc lâu nhưng vẫn không được Khương Thanh Thời đáp lại, cô ấy không nhịn được hỏi cô: “Khương Thanh Thời, cậu có đang nghe tôi nói chuyện không vậy?”
“…”
Khương Thanh Thời giật mình: “Cô Cố, tôi hỏi cậu một chuyện.”
Cố Tuệ An: “Nói đi.”
Khương Thanh Thời: “Giả sử, cậu ——”
Cô than thở một tiếng: “Giả thuyết này hình như không có căn cứ, quên đi, tôi không hỏi cậu nữa.”
Cố Tuệ An nghe xong thì vô cùng cạn lời: “Không được, sao lại không có căn cứ? Tại sao không thể tiếp tục hỏi tôi?”
Khương Thanh Thời ăn ngay nói thật: “Bởi vì cậu còn độc thân.”
Cố Tuệ An nghẹn ngào nói: “Tôi đây rất muốn nghe giả thuyết lúc nãy của cậu, bây giờ cậu nói đi, tôi phân tích giúp cậu.”
“…” Khương Thanh Thời không thể lay động được cô ấy, đành phải nói: “Thì ý là nếu như cậu có bạn trai, nhưng cậu với người bạn trai kia của cậu không có tình cảm, vậy cậu nhìn thấy anh ta trò chuyện hay ăn cơm cùng một cô gái khác, cậu có cảm thấy không vui không?”
Nghe cô nói xong, Cố Tuệ An lấy làm khó hiểu, nghi hoặc hỏi: “Nếu đã là bạn trai của tôi, tại sao tôi lại không có tình cảm với anh ấy?”
Đã có thể là bạn trai rồi, còn có thể không có tình cảm sao?
Khương Thanh Thời không biết nói thế nào: “…Cho nên tôi mới nói, vấn đề này không thể hỏi cậu.”
“Cậu đang muốn nói đến cậu và chồng cậu đúng không?” Lúc này Cố Tuệ An trở nên cực kỳ thông minh: “Cậu đang muốn nói là cậu nhìn thấy chồng cậu đi cùng một cô gái khác, sau đó cậu cảm thấy khó chịu?”
Khương Thanh Thời im lặng, cũng không sửa lại quan hệ nhân vật mà cô ấy đã nói sai, cô bất lực nói: “Có thể nói là như vậy.”
Dù sao ngày hôm qua Thẩm Ngạn cũng có chút không vui.
“Vậy không phải rất bình thường sao?” Cố Tuệ An nói: “Đó là chồng của cậu, anh ấy nói chuyện cười đùa với những cô gái khác, nếu cậu vui vẻ thì mới là lạ.”
Khương Thanh Thời: “Ý của tôi là, không có tình cảm cũng sẽ có tâm trạng không vui này sao?”
Cố Tuệ An nói trúng tim đen: “Cậu không có chút tình cảm nào với chồng cậu thật à?”
Cô ấy cau mày, nghĩ đến cảnh tượng lần trước nhìn thấy: “Không đúng, rõ ràng là cậu cũng thích chồng cậu mà.”
Sau khi nghe rõ ràng lời Cố Tuệ An nói, Khương Thanh Thời giật mình: “Cậu nói cái gì?”
Cố Tuệ An: “Tôi nói cậu thích chồng cậu, làm sao vậy? Tôi nói sai rồi sao?”
Khương Thanh Thời im lặng.
Cố Tuệ An: “Ôi đừng nói chuyện này nữa, một người thất tình như tôi tạm thời không muốn ăn cẩu lương của cậu và chồng cậu đâu, cậu chỉ cần nói cho tôi biết là tối nay cậu sẽ đi xem phim cùng chồng cậu hay là uống rượu với tôi, cậu phải suy nghĩ cho kỹ.”
Cô ấy nhẹ nhàng đe dọa cô: “Phim có thể xem bất cứ lúc nào, nhưng mà rượu quý anh trai tôi sưu tầm được thì không phải lúc nào cũng có thể uống được.”
Khương Thanh Thời nhướng mày: “Rượu quý của anh trai cậu?”
Cố Tuệ An: “Đúng vậy, đợi chút nữa tôi sẽ về nhà “trộm rượu”, sau đó đến gặp cậu, cậu có tới không?”
“…”
Khương Thanh Thời không đồng ý với cô ấy ngay, suy nghĩ giây lát rồi nói: “Tôi nói với Thẩm Ngạn trước đã, nếu anh ấy không có ý kiến thì tôi đi.”
Cố Tuệ An: “Sao cậu còn bị chồng cậu quản chặt như thế hả?”
Khương Thanh Thời phớt lờ lời than thở của cô ấy, gửi tin nhắn cho Thẩm Ngạn, hỏi anh có bận không.
Cô đã hẹn với Thẩm Ngạn trước, cho dù cảm thấy lời Cố Tuệ An nói có lý, nhưng cô vẫn phải được Thẩm Ngạn đồng ý trước rồi mới đưa ra quyết định.
Có lẽ Thẩm Ngạn đang bận, phải hơn mười phút sau mới trả lời cô: [Vừa nãy đang họp, có chuyện gì sao?]
Khương Thanh Thời: [Bây giờ anh đang trở lại văn phòng à?]
Thẩm Ngạn: [Đang trên đường đi.]
Nhìn thấy câu này, Khương Thanh Thời chớp mắt, nhìn chằm chằm vào thời gian đang thay đổi.
Hai phút sau, Thẩm Ngạn nhận được cuộc gọi hiếm hoi của vợ anh: “Sao vậy?”
Anh nhận lấy tài liệu từ trong tay Phụng Hạng Minh, nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của anh ấy, anh bèn ra hiệu cho anh ấy gửi tin nhắn rồi kêu anh ấy ra ngoài trước, sau đó mới hỏi Khương Thanh Thời: “Em mới dậy à?”
Nghe giọng nói trầm thấp từ đầu bên kia điện thoại, lỗ tai Khương Thanh Thời tê dại, cô giơ tay xoa xoa tai: “Dậy rồi.”
Cô mím môi dưới, dứt khoát nói thẳng: “Tôi có chuyện muốn nói với anh.”
Thẩm Ngạn: “Em nói đi.”
Vừa dứt lời, Wechat trên máy tính của anh xuất hiện một tin nhắn mới, là do Phùng Hạn Minh gửi đến, Thẩm Ngạn còn chưa kịp mở ra xem đã nghe thấy giọng nói chột dạ của vợ anh lọt vào tai: “Bộ phim mà tối hôm qua tôi nói với anh đó, có thể dời sang tối mai được không?”
Cùng lúc đó, Thẩm Ngạn nhìn thấy tin nhắn Phùng Hạng Minh gửi đến: [Tổng giám đốc Thẩm, bên phía phó tổng giám đốc nói tối nay anh ấy có việc gấp, có lẽ anh phải đích thân đến bữa tiệc bên phía sếp Úc một chuyến.]
“…”
Thẩm Ngạn liếc nhìn qua rồi đóng khung chat với Phùng Hạng Minh lại.
Anh nheo mắt hỏi Khương Thanh Thời: “Tối nay em có việc khác à?”
Khương Thanh Thời ừm một tiếng, lí nhí nói: “Cố Tuệ An thất tình, tôi phải uống rượu với cậu ấy.”
Sợ Thẩm Ngạn cảm thấy bản thân không có chữ tín, Khương Thanh Thời vội vàng giải thích: “Tối hôm qua lúc hứa với cậu ấy tôi không tỉnh táo lắm, sau đó cậu ấy cũng không chịu uống rượu buổi chiều, cho nên là ——”
Cô không nói câu tiếp theo, nhưng Thẩm Ngạn hiểu được.
Nói xong, Khương Thanh Thời thận trọng hỏi: “Anh có đồng ý không?”
Thẩm Ngạn nâng mắt lên, khẽ nhướng mày, chậm rãi hỏi: “Nếu tôi đồng ý, cô Thẩm định sẽ bồi thường cho tôi thế nào?”
<!-- vuông --> <!-- vuông --> <!-- AI CONTENT END 1 -->

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.