Dịu Dàng Tập Kích

Chương 8: “Tôi tới đưa cà phê”





Chương 8: “Tôi tới đưa cà phê”
Ánh sáng vàng ấm áp trong phòng sách hư ảo bao phủ lấy hai người.
Khương Thanh Thời không quá thành thạo trong việc hôn người khác, chút kinh nghiệm của cô đều học từ chỗ Thẩm Ngạn.
Lông mi cô khẽ run, lục lại ký ức về “trình tự” Thẩm Ngạn hôn mình.
Cô khẽ hé môi mút lấy môi dưới của anh, sau đó cẩn thận đưa đầu lưỡi ra thâm nhập vào giữa đôi môi đang đóng chặt của anh…
Hôn một lúc, Thẩm Ngạn vẫn không có phản ứng.
Khương Thanh Thời vừa mệt vừa xấu hổ, người này có vẻ khó chơi quá nhỉ? Lúc cô đang muốn mở mắt rút lui, Thẩm Ngạn bất ngờ cắn đầu lưỡi cô rồi dây dưa cuốn lấy, chiếm lấy thế chủ động.
Khương Thanh Thời lại lần nữa nhắm mắt, đặt tay lên vai anh, cảm nhận đầu lưỡi ướt át của anh.
Cô có thể cảm nhận được bàn tay Thẩm Ngạn đang đặt trên eo mình, dù cách một lớp áo len mỏng. Lúc nhiệt độ ở lòng bàn tay anh truyền sang cô, cơ thể cô như có một dòng điện chạy qua, không kìm được run rẩy.
Việc hô hấp trở nên khó khăn.
Dường như hôn nhau thế này hơi mệt, Thẩm Ngạn đột nhiên bế Khương Thanh Thời ngồi lên bàn.
Tài liệu trên mặt bàn bị đẩy ra, rơi xuống đất nhưng chẳng ai quan tâm.
Gió cuối thu thổi mạnh, tiếng gió rít gào từ bên ngoài truyền tràn vào hòa quyện với hơi thở trong phòng tạo ra những tiết tấu khác nhau.
Đợi tới khi Khương Thanh Thời từ phòng sách quay về phòng ngủ, tiếng gió đã ngừng thổi, cô cũng không đứng vững nổi nữa, khuôn mặt đẫm nước mắt, hai má đỏ bừng. Lúc Thẩm Ngạn bế cô từ phòng tắm ra đặt lên giường, cô chẳng còn chút sức lực nào, cảm thấy mình vừa đặt lưng xuống giường là sẽ ngủ ngay.
Sự thật cũng đúng là như vậy.
Khương Thanh Thời cuộn chăn nhắm mắt lại, lúc Thẩm Ngạn vào phòng tắm thu dọn thì cô ngủ thiếp đi.
Đợi cửa sổ xua tan mùi vị ngọt ngào của trận hoan ái trong phòng, Thẩm Ngạn đóng cửa sổ lại rồi trở về bên giường.
Nương theo ánh đèn trong phòng ngủ, anh nhìn người đang ngủ say với ánh mắt sáng rực, trong lòng có hơi hối hận, hình như đêm nay anh đã bắt nạt cô hơi quá tay. Không biết sáng mai tỉnh dậy Khương Thanh Thời có thèm để ý tới anh không.
Thẩm Ngạn không biết mình đã đứng ở bên giường bao lâu, mãi đến khi Khương Thanh Thời đang ngủ say trở mình, anh mới kiềm chế bản thân dời mắt đi, sang một bên khác nghỉ ngơi.
Nghe tiếng thở nhè nhẹ của người nằm bên cạnh, Thẩm Ngạn đã không nghỉ ngơi gần 20 tiếng cũng dần ngủ thiếp đi.

Khương Thanh Thời ngủ một giấc đến trưa hôm sau, lúc cô tỉnh lại, Thẩm Ngạn đã không còn ở trong phòng.
Cô mở mắt khoảng hai giây thì đầu óc tỉnh táo lại, cảnh tượng tối qua trong phòng sách tràn ngập trong đầu. Trong lúc nhất thời, cô vừa thấy xấu hổ lại tức giận.
Rõ ràng là chỉ muốn xin lỗi Thẩm Ngạn một câu, tại sao lại… phát triển thành thế này?
Khương Thanh Thời còn đang hối hận thì ngoài cửa đã vang lên tiếng bước chân.
Cô vốn tưởng là Trình Lan Hinh tới đánh thức mình, không ngờ vừa ngẩng đầu lại nhìn thấy Thẩm Ngạn trong bộ vest đen được cắt may khéo léo, mặt mày tuấn tú, tinh thần sảng khoái.
Hai người nhìn nhau, Khương Thanh Thời có chút kinh ngạc, khó hiểu hỏi: “Sao anh lại ở nhà?”
“…” Thẩm Ngạn khựng lại, vô cảm liếc nhìn cô: “Em không muốn tôi ở nhà à?”
Khương Thanh Thời cảm thấy Thẩm Ngạn có bệnh thích bắt chẹt người khác một cách sâu sắc, cô chỉ ngạc nhiên thôi mà: “Chẳng phải hôm nay là thứ Hai sao?”
Theo lệ thường thì giờ này Thẩm Ngạn hẳn phải ở công ty mới đúng.
Thẩm Ngạn biết cô ngạc nhiên vì điều gì, anh bình tĩnh nói: “Tôi vừa từ công ty về.”
Anh đến công ty lúc 8 giờ sáng, sau khi tổ chức cuộc họp thường kỳ vào sáng thứ Hai thì anh lại về nhà.
“?”
Nghe được câu này, Khương Thanh Thời gật đầu hiểu ý: “Anh quên tài liệu ở nhà à?”
Thẩm Ngạn: “…”
Anh có chút nghẹn lời nhìn cô, đổi chủ đề: “Em không đói à?” Anh nói: “Dì Trình sắp nấu xong cơm trưa rồi đấy.”
Nghe vậy, Khương Thanh Thời mới sực nhớ ra: “Đói.”
Tối hôm qua cô vận động quá sức, vừa rồi chính cái bụng đã đánh thức cô.
Nhìn người đứng bên cạnh, Khương Thanh Thời vừa ngồi dậy vừa nghĩ, rõ ràng người vận động là Thẩm Ngạn, nhưng tại sao trông anh lại tràn đầy năng lượng như thế, còn cô thì trông cứ như bị hút hết tinh lực?
Thẩm Ngạn tự hào mình có khả năng nhìn rõ mọi việc, nhưng anh thường không đoán được Khương Thanh Thời đang nghĩ gì.
Chẳng hạn như khoảnh khắc này.
Cô nhìn anh với cảm xúc lẫn lộn, nhưng anh không hiểu ý cô là gì.
...
Thấy hai người cùng đi xuống lầu, Trình Lan Hinh cực kỳ vui vẻ, cười chào hỏi Khương Thanh Thời rồi múc canh cho cô. Dì ấy còn cố ý nhấn mạnh là sáng nay Thẩm Ngạn nhắn tin dặn dì ấy mua gà mái ở chỗ bạn, rất thích hợp cho việc bồi bổ sức khoẻ.
Nghe được những lời của Trình Lan Hinh, Khương Thanh Thời vừa đưa thìa canh vào miệng đã bị sặc ho khan.
“Khụ khụ khụ khụ…” Cô ho khan, không chú ý đến vẻ mặt cau có của Thẩm Ngạn: “Uống chậm thôi.”
Anh thốt ra một câu với giọng điệu nhàn nhạt, không nghe ra chút dịu dàng nào.
Trình Lan Hinh vội vàng đi vào phòng bếp rót nước cho Khương Thanh Thời: “Uống chút nước cho xuôi đi.”
Khương Thanh Thời nhận lấy, cảm ơn rồi thuận thế liếc mắt nhìn Thẩm Ngạn, nghĩ thầm chuyện này là do ai chứ? Nếu không phải do hai người họ, cô cũng không biến thành thế này.
Đại khái là biết Khương Thanh Thời xấu hổ, Trình Lan Hinh cười rạng rỡ, không tiếp tục chủ đề này nữa mà chỉ bảo hai người thích thì ăn nhiều một chút.
Phòng ăn khôi phục lại sự yên tĩnh.
Khương Thanh Thời ngồi đối diện Thẩm Ngạn, cúi đầu ăn cơm.
Ăn xong, Thẩm Ngạn không ở nhà lâu mà lại tới công ty.
Thấy lúc rời đi anh không mang theo thứ gì, Khương Thanh Thời mới muộn màng nhận ra Thẩm Ngạn không để quên tài liệu ở nhà, rất có thể anh cố ý về nhà một chuyến vào giờ nghỉ trưa.
Về phần tại sao Thẩm Ngạn về nhà thì đáp án dường như đã quá rõ ràng.
Chỉ là Khương Thanh Thời đã thất bại trong việc đoán tâm tư của Thẩm Ngạn hai lần, cho nên cô cũng không dám quá tự tin.
Vì lý do này, cô đã triệu hồi hai “quân sư” của mình, hỏi bọn họ là liệu có phải Thẩm Ngạn về nhà vào buổi trưa ngày thứ Hai bận rộn chỉ để ăn bữa trưa do dì Trình nấu hay không.
Sau khi xem mấy tin nhắn cô gửi, Tư Niệm và Nguyễn Huỳnh ăn ý đáp lại bằng một loạt dấu chấm lửng.
Khương Thanh Thời: [?]
Khương Thanh Thời: [Bàn phím của các cậu hỏng cả rồi à?]
Tư Niệm: [Cô Khương, có đôi lúc tớ rất muốn chui vào trong đầu cậu xem thử cậu đang nghĩ gì đấy. Cậu còn cần phải hỏi sao? Rõ ràng là chồng cậu về nhà chỉ để gặp cậu rồi ăn cơm với cậu thôi mà. Cậu được đặt lên phía trước, ăn cơm chỉ là phía sau, hiểu không?]
Khương Thanh Thời chớp mắt: [Thế này có thể hiểu là… anh ấy đã tha thứ cho việc tớ hiểu lầm anh ấy à?]
Nguyễn Huỳnh mất một lúc mới trả lời một chữ: [Ừ.]
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định từ bạn bè, Khương Thanh Thời mới thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy có chút vui mừng.
Cô cầm điện thoại di động hỏi hai người: [Khi nào các cậu rảnh, chúng ta cùng đi mua sắm đi?]
Cô thích tiêu tiền dù tâm trạng vui hay tệ.
Tư Niệm: [Tối nay tớ đi được, Huỳnh Huỳnh thì sao?]
Nguyễn Huỳnh: [Tớ không đi được, đến cuối tuần mới rảnh, hai người đi với nhau trước đi.]
Khương Thanh Thời suy nghĩ một lúc, hẹn Tư Niệm đi ăn tối gần đài truyền hình nơi Nguyễn Huỳnh làm việc. Nguyễn Huỳnh không có thời gian đi mua sắm nhưng cô ấy vẫn có thể tranh thủ chút thời gian để ăn tối cùng bọn họ.
Ba người hẹn nhau xong, Khương Thanh Thời lên tầng thay quần áo, tới quán cà phê của Tư Niệm trước.

Một bên khác, Thẩm Ngạn đang bận trăm công nghìn việc nhưng vẫn về nhà ăn trưa, kết quả là ngay cả nửa tiếng nghỉ trưa anh cũng chẳng có.
Sau khi liên tiếp xử lý mấy văn kiện, mở một cuộc họp ngắn, Thẩm Ngạn trở lại văn phòng, trên mặt đã lộ ra chút mệt mỏi.
Phùng Hạng Minh đi theo bên cạnh, đợi cho đến khi anh ngồi xuống mới hỏi: “Tổng giám đốc Thẩm, tôi pha cho anh cốc cà phê nhé?”
Thẩm Ngạn tháo kính ra đặt lên bàn, giơ tay day day ấn đường, vừa định đồng ý thì chiếc điện thoại nằm im bên cạnh nhận được thông báo có tin nhắn Wechat.
Cả hai người vô thức nhìn sang chiếc di động màu đen.
Vẻ kinh ngạc hiện lên trên mặt Thẩm Ngạn giây lát, sau đó anh nhấc điện thoại lên mở ra, là tin nhắn của Khương Thanh Thời. Cô cũng hỏi câu rất giống với Phùng Hạng Minh: “Tôi đang ở quán cà phê, anh có muốn cà phê chiều không?”
Thẩm Ngạn đọc tin nhắn mấy lần, vẻ mặt nghiêm túc nói: [Ừm.]
Trả lời xong anh đợi một phút, đối phương lại không có động tĩnh gì nữa. Trong nhất thời, Thẩm Ngạn không biết Khương Thanh Thời có ý gì.
Nhưng dù vậy, anh vẫn nói với Phùng Hạng Minh: “Không cần, cậu ra ngoài trước đi.”
Cùng lúc đó, nhìn thấy câu trả lời “ừm” đầy lạnh lùng của Thẩm Ngạn, Khương Thanh Thời cảm thấy sao người này lại tích chữ như vàng như thế.
Cô bĩu môi, giơ điện thoại tới trước mặt Tư Niệm: “Đây, xem anh ấy trả lời thế nào đi.”
Chính Tư Niệm đề nghị cô là hỏi xem Thẩm Ngạn có muốn uống cà phê không.
Sau khi Khương Thanh Thời tới quán cà phê, cô kể cho Tư Niệm nghe chuyện hôm qua hai vợ chồng họ về nhà bố mẹ ăn cơm.
Trò chuyện chốc lát, Tư Niệm cảm thấy Thẩm Ngạn là một người chồng tốt, không chỉ thay Khương Thanh Thời ngăn chuyện bố mẹ giục cô sinh con mà còn chẳng so đo việc cô không biết anh ngã bệnh.
Dưới góc nhìn của một người ngoài cuộc, Thẩm Ngạn đã làm rất tốt công việc của một người chồng.
Khương Thanh Thời cũng biết Tư Niệm nói rất có lý, cho nên tối hôm qua cô mới không do dự mà đi tìm anh xin lỗi.
Vì điều này, cô đã phải trả một cái giá “khá đắt”.
Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, mặt Khương Thanh Thời lại không khỏi nóng lên. Ngay lúc cô đang muốn chuyển chủ đề, nhà phân tích Tư Niệm đột nhiên nói: “Tớ cảm thấy Thẩm Ngạn đối xử với cậu khá đặc biệt.”
Khương Thanh Thời lại không chút do dự bác bỏ lời cô ấy: “Làm gì có.”
Tư Niệm: “Tại sao lại không? Dựa theo những gì cậu vừa kể lại, bao gồm cả việc anh ấy tìm cớ che đậy chuyện cậu lén về nước, tớ có cảm giác tình cảm mà anh ấy dành cho cậu không bình thường.”
“…”
Nghe vậy, Khương Thanh Thời “hừ” một tiếng, nhắc nhở Tư Niệm: “Bọn tớ là vợ chồng, nếu anh ấy thật sự đối xử với tớ như những người khác, chẳng phải là không hợp lý ư?”
Tư Niệm bị câu nói của cô làm nghẹn lời, trực giác mách bảo cô ấy chuyện này không đơn giản như vậy. Nhưng lúc này cô ấy lại không tìm được bằng chứng nào mạnh mẽ hơn.
Hai người im lặng một lúc, Tư Niệm đề nghị: “Hay là cậu hỏi Thẩm Ngạn xem anh ấy có uống cà phê không, cậu đi đưa cho anh ấy cốc cà phê?”
Công ty Thẩm Ngạn chỉ cách quán cà phê Tư Niệm 6 cây số, không quá xa cũng không quá gần.
Khương Thanh Thời khó hiểu: “Tại sao tớ phải mang cà phê cho anh ấy?”
Tư Niệm không thể nói là cô ấy cảm thấy bọn cô có triển vọng phát triển nên muốn giúp đỡ. Cô ấy khẽ chớp mắt, tự tin nói: “Buổi trưa anh ấy cố ý về nhà ăn cơm với cậu, cậu đến công ty đưa cho anh ấy một cốc cà phê, coi như có qua có lại.”
Khương Thanh Thời: “….Không cần thiết.”
Tư Niệm: “Tớ lại thấy rất cần thiết. Thẩm Ngạn có thể chặn miệng bố mẹ cậu, tớ cảm thấy sau này cậu còn nhờ vào anh ấy nhiều.”
Không bàn tới những cái khác, nhưng câu nói cuối cùng này rất đúng, cũng nói trúng tim đen của Khương Thanh Thời.
Vì vậy, cô đã gửi tin nhắn cho Thẩm Ngạn.
…..
Nhìn thấy câu trả lời của Thẩm Ngạn, quan điểm của Tư Niệm và Khương Thanh Thời lại bất đồng.
Hầu hết đàn ông đều không thích vợ đến công ty, đặc biệt là những cặp vợ chồng như Khương Thanh Thời và Thẩm Ngạn. Thẩm Ngạn tuy rằng chỉ trả lời một chữ, nhưng lại rất hoan nghênh việc Khương Thanh Thời đến công ty để đưa cà phê cho anh.
Nghĩ đến đây, Tư Niệm kéo Khương Thanh Thời đứng dậy: “Đối với một người bận rộn như tổng giám đốc Thẩm, có thể trả lời trong vài giây là tốt lắm rồi. Đi nào, đại tiểu thư…” Cô ấy đeo tạp dề cho Khương Thanh Thời: “Pha cà phê cho chồng cậu đi.”
Khương Thanh Thời: “…”
Hơn nửa tiếng sau, văn phòng của Thẩm Ngạn vang lên tiếng gõ cửa.
Anh đang cúi đầu xử lý văn kiện, không ngẩng đầu lên mà đáp: “Mời vào.”
Thẩm Ngạn tưởng là Phùng Hạng Minh vào đưa văn kiện, anh bình tĩnh đọc văn kiện trong tay, ký tên, sau đó ngẩng đầu nói: “Cầm lấy cái này…”
Nói được nửa chừng, Thẩm Ngạn nhìn thấy một người không ngờ lại xuất hiện trước mặt mình.
Anh sững sờ hồi lâu, đôi mắt khóa chặt vào cô, ánh mắt sâu thẳm.
Khương Thanh Thời không kiên nhẫn định mở miệng trước, Thẩm Ngạn đã đứng dậy sải bước đến gần cô, khàn giọng nói: “Sao em lại tới đây?”
Khương Thanh Thời cố ý nhướng mày hỏi: “Không hoan nghênh tôi à?”
Cô đưa cà phê trong tay cho anh, không được tự nhiên nói: “Chẳng phải tổng giám đốc Thẩm muốn uống cà phê sao? Tôi tới đưa cà phê đấy.”

Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm Ngạn: Vô cùng hoan nghênh.
Tư Niệm: Có phải tổng giám đốc Thẩm nên thầu chuyện làm ăn ở quán cà phê của tôi không?
Khương Thanh Thời: Hóa ra tôi chỉ là một “đường dây tiêu thụ”?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.