Nửa đêm Kỳ La nhận được điện thoại của Lục Trần Hạc, anh ta nói Quý Phượng Lâm" không xong'" rồi, đang ở bệnh viện trung tâm cấp cứu. Cô cũng không gấp gáp nói:" Đúng là bất hạnh thật", nói xong liền cúp máy.
Một lần nữa nằm xuống, cô chẳng ngủ được. Lăn qua lộn lại vài vòng, cuối cùng vẫn bước từ trên giường xuống, mặc xong quần áo rồi lặng lẽ đi ra cửa phòng.
Trần Thư Ý vừa lúc đi uống nước, nhìn thấy Kỳ La quần áo chỉnh tề, cũng không thấy lạ, càng không hỏi chuyện gì:" Bên ngoài gió, mặc thêm áo vào".
Kỳ La cắn cắn môi, nhẹ nhàng nói: "Vâng."
Cô đi rồi, cửa vừa đóng lại, Trần Như Ý bưng ly nước ra cửa sổ nhìn xuống, rạng sáng ngọn đèn vàng leo lét sáng lấp lánh. Bà không biết nếu sau này Kỳ La đi theo Quý Phượng Lâm thì có hối hận không, nhưng nếu không phải tình yêu của đời mình, khẳng định sẽ hối hận. Không có ai là hoàn hảo, ít nhiều đều sẽ có vấn đề, không phải vấn đề như trong phim thần tượng. Hai người ở chung phải nhìn thấy ưu điểm của đối phương, rồi sau đó có thể chịu đựng được khuyết điểm của nhau hay không.
Bà không biết Kỳ La và Quý Phượng Lâm những năm qua rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì, nhưng bà hiểu con gái mình, cô không sống thật với lòng mình, rất biết trốn tránh, thôi miên chính bản thân mình.
Thôi cứ thuận theo tự nhiên đi.
*
Kỳ La chạy tới phòng cấm cứu ở sảnh bệnh viện, bắt lấy một y tá hỏi:
"Quý Phượng Lâm ở đâu?"
Tai nạn giao thông liên hoàn, nữ y tá bận cả một đêm, đôi tay đều run, mắt mỏi, rất mệt, chẳng còn sức mà nhẹ giọng với người khác, có chút không kiên nhẫn:
"Cô đi tìm xem, tìm không thấy chắc là không còn"
Không còn.
Kỳ La mắt mở to, nước mắt thi nhau chảy xuống, cô đưa tay lên sờ mặt, nhìn ánh đèn phản chiếu nước mắt óng ánh trong tay, không biết làm sao vậy, cô bắt đầu khó thở, ngực như có cục bông chặn lại, sau đó hơi choáng váng, loạng choạng ngã xuống. Nếu không phải Lục Trần Hạc nhìn thấy cô, kịp thời chạy lại đỡ lấy, khẳng định đã đập đầu xuống đất.
Cô quay đầu lại thấy là anh ta: "Anh ta không còn."
Lục Trần Hạc: "A?"
Hai hàng lông mày Kỳ La nhíu chặt, thoạt nhìn đau đớn.
"Anh ta chưa gặp báo ứng, sao lại dám chết?"
Lục Trần Hạc bị lời này làm cho ngây ngốc, dừng một lúc mới hiểu được cô đến đây vì tưởng Quý Phượng Lâm đã chết.
Con mẹ nó, cho rằng Quý Phượng lâm là con chó, không nghĩ lại là chó săn, tên hỗn đản đó có thể mang chị dâu trở lại bên mình, đúng là đàn ông không xấu, phụ nữ không yêu?
Đây đúng là một định luật phá hoại.
Anh ta cái gì cũng không hiểu, cha mẹ ly hôn, mẹ anh ta nói sống quá mệt mỏi, sau đó liền rời đi. Khi đó anh ta cho rằng bà ta đã chết, ý nghĩ này đã ăn sâu vào óc, hắn không có trí thông minh để suy xét mấy việc này. Thì ra Kỳ La để ý nhiều tới Quý Phượng lâm đến vậy, nên mới nghĩ sai một câu nói của anh ta.
Lục Trần Hạc hô lên: "Sai rồi sai rồi, lúc nãy em chưa nói rõ ràng, anh Quý muốn gặp chị dâu mà không được, thuốc cũng không uống, không phải muốn chết".
Kỳ La nghe thấy vậy trợn mắt nhìn anh ta một lúc. Lục Thần Hạc hơi chột dạ:" Nhìn cái gì, em dẫn chị dâu đi vào phòng bệnh".
Kỳ La không đi, xoay người rời đi.
Quý Phượng Lâm không việc gì, nhưng mà cô thì có, thế mà vì câu "Không còn" mà đau lòng, dựa vào cái gì? vào cái gì chứ?
Không phải cô vẫn để ý trong tiềm thức muốn hắn trả giá cho những thiệt thòi mà cô phải chịu đựng sao? đã nói rõ ràng rằng hắn sống chết cũng chẳng có liên quan gì tới cô? vậy thì dựa vào cái gì?
Cô đi ra khỏi sảnh cấp cứu, đứng ở bãi đỗ xe, nhìn những người vội vàng tới vội vàng rời đi, cảm thấy mệt mỏi vì sự tồn tại của mình, như sống không bằng chết, không muốn đối mặt với chính mình...
Vì sao cô lại đem chú ý đặt lên người hắn, vì cái gì muốn hắn tốt lên? vẫn không thể che giấu được tâm trạng rối bời đối với hắn?
***
Lục Trần Hạc không đuổi theo, anh ta liền quay về phòng bệnh, liếc mắt tới người đang nằm trên giường, sau đó giơ ngón tay cái lên: "Anh, được đấy"
Quý Phượng Lâm cho rằng anh ta lại muốn cho hắn uống thuốc gì, không phản ứng.
Lục Trần Hạc: "Tôi không cho anh uống thuốc, yên tâm đi. Chiêu khổ nhục kế này hiệu quả đấy, anh xứng đáng là nhân tài, không riêng gì trên thương trường, giao tiếp tốt, tình cảm cũng thế, anh xứng đáng là người đi trước, hàng thật giá thật".
Quý Phượng Lâm liếc qua anh ta: "Lại phát bệnh gì?"
Lục Trần Hạc ngồi xuống: "Chị dâu vừa ở sảnh cấp cứu...".
Lời nói còn chưa nói xong, Quý Phượng Lâm đã nhảy xuống giường lao đi.
Lục Trần Hạc: "......"
*
Quý Phượng Lâm tìm quanh sảnh cấp cứu, không thấy người đâu, vừa ra khỏi cửa, hắn thấy có người đang ngồi xổm bên hàng rào ở bãi đỗ xe.
Tư thế kia đã quá quen thuộc, cô không có cảm giác an toàn, thích ngồi xổm như vậy. Hắn chậm rãi đi qua, lòng bàn tay nhẹ nhàng chạm vào tóc cô. Kỳ La không ngẩng đầu lên, nhưng vẫn gạt tay hắn ra:
"Đi đi, tôi bây giờ không muốn nói chuyện, cũng không muốn nhìn thấy anh".
Quý Phượng Lâm không đi, cũng ngồi xổm xuống: "Tôi không nói gì em cũng biết là tôi".
Hắn không đi phải không? Cô đi. Kỳ La đứng dậy muốn đi.
Quý Phượng Lâm giữ chặt cô: "Em đã tới, tôi đã biết, đi cũng chẳng che giấu được việc trong lòng em có tôi".
Kỳ La tạm dừng một lúc lâu, xoay người lại đẩy hắn ra:"Vì sao?"
Quý Phượng Lâm: "Không vì sao cả."
Kỳ La cố gắng làm cho mình thật bình tĩnh:"Anh vì sao muốn thay đổi? anh cứ xấu xa như thế thật tốt, không phải sao?"
Quý Phượng Lâm: "Tôi vỗn dĩ có thể lừa em, lừa chính mình, lừa dối đến chết. Nhưng Đái Nguyệt Hành đã trở về, tình cảm của em sống lại, hắn nói hai câu em liền đi, còn hoài nghi tôi, cảm giác đó quá khổ sở, tôi không muốn nếm nữa".
Bây giờ cảm xúc Kỳ La không ổn định:" Tôi nghi ngờ anh, vẫn không nói lời nói thật với tôi".
Quý Phượng Lâm ôm Kỳ La vào trong ngực, gắt gao ôm lấy:
"Người tôi yêu nhất là em, là sự thật".
Lần này Kỳ La không giãy giụa nữa, mặc cho hắn ôm. Tình cảm thật phiền toái, ban ngày nhiều lý trí được nhìn thấu, nhưng trời vừa tối, vẫn là giẫm lên vết xe đổ. Có phải chăng đàn bà luôn yêu người làm tổn thương mình nhiều nhất?
Cô khóc ướt áo hắn, nhẹ giọng nói: "Tôi lại cho anh ôm một cái, ôm xong anh đừng đến tìm tôi."