Kỳ La làm vài việc nữa xong thì trời đã quá muộn, bà dì không cho cô đi về, bảo cô ở lại một phòng trong ngôi nhà chung, sau đó còn rắc vào bồn tắm những cánh hoa hồng, dùng những cánh hoa hồng đang trồng, rất thơm.
Cô không từ chối được, đành ở lại.
Ngâm mình trong bồn tắm, cô nhẹ nhàng vuốt ve thân thể mình, chính là thân thể này, đã ba năm chưa có ai chạm qua.
Trước kia Quý Phượng Lâm lúc nào muốn cô, cô đều không từ chối, quá trình có vui sướng, nhưng chưa tới mức phải nhớ, mấy năm nay có lẽ do đã lớn tuổi, cô phát hiện mình có nhu cầu thèm muốn được đàn ông vuốt ve và dùng đồ vật kia tiến vào, va chạm.
Muốn chỉ là muốn mà thôi, cô cũng không đi làm điều đó, không thể cùng người khác làm việc mà mình muốn, kịp thời kiềm chế. Cô không cho rằng, trong lòng mình có Quý Phượng Lâm mà người khác có thể làm cho mình lên cao trào.
Cô nhắm mắt lại, tay vuốt ve từ trên cổ xuống ngực, sau đó tới eo, cuối cùng nằm ở giữa hai chân. Tay chậm rãi động, trên thân mình bắt đầu một trận run rẩy, có một khoái cảm si mê bao trùm, không kiềm chế được giọng khẽ rên lên ra tiếng.
Một lúc sau, đông tác ngày càng nhanh, càng lúc càng nhanh, sắp tới rồi, còn một chút...một chút nữa....
Có người gõ cửa.
Cô đột nhiên mở mắt ra, lấy lại ý thức, cả người đều dần tỉnh táo.
Tiếng gõ cửa không dừng lại, vẫn luôn gõ, ngừng một chút rồi lại tiếp tục.
Kỳ La từ bồn tắm bước ra, phủ lên tấm khăn tắm: "Dì à?"
Bà dì nói sẽ đưa cho cô thêm một ấm nước nóng, cô tưởng là bà, cũng chỉ hỏi lấy lệ một câu, không chờ đáp lại liền mở cửa, ở ngưỡng cửa nhìn thấy là Quý Phượng Lâm, theo bản năng đóng sập cửa lại.
Đóng lại rồi bất tri bất giác phát hiện hình như vừa nhìn thấy Quý Phượng Lâm, có phải không? Là Quý Phượng lâm sao? hay là ảo giác, cô nghĩ ngợi, lấy lại tinh thần rồi nhanh mở cửa ra.
Quý Phượng Lâm mang lại cảm giác quá mạnh đối với cô, hắn nói với vẻ mặt nhạt nhẽo:
" Tôi ở cách vách, em chú ý một chút, không cần phải phát ra âm thanh lớn như vậy, ảnh hưởng tới người khác".
"Người khác". Kỳ La lập tức chú ý tới hai từ này, mà không phải việc cô rên rỉ bị hắn nghe thấy được.
Hắn đã có người khác.
Kỳ La nhăn lại hàng mi, trong lòng như bị ai véo nhẹ một nhát, nháy mắt làm cô thật sự xấu hổ, nghĩ tới việc mình tự xử, như muốn đào cái lỗ ra chui vào. Hắn có người khác.
Cô ngây người một lát mới mở lời:"Ừm, để tôi nói một tiếng với bạn trai một tiếng".
Quý Phượng Lâm nghe được lời này của cô, phản ứng bình thường, xoay người rời đi.
Kỳ La đứng bất động một lúc lâu, không biết vì sao, khi Quý Phượng Lâm nhắc tới người khác, cô liên tưởng tới một người con gái khác, tâm trạng này thật kỳ quái, cô không không chế được mình. Cũng như lúc nãy cô nói vậy, mà hắn cũng thờ ơ, cô như muốn chết.
Thở thôi cũng thấy khó khăn, lúc Quý Phượng Lâm xoay người rời đi, cô cảm giác như trời sập xuống...cái gì mà Công ty, cái gì sản phẩm, cái gì mà mỗi người sống tốt cuộc đời mình, những cái đó quan trọng sao?
Cô vẫn đứng như trời trồng, thân thể đông lạnh nổi lên một lớp da gà, không muốn cử động. Vẫn đứng cho tới lúc bà dì đến, nhìn thấy cô như vậy thì choáng váng, chạy nhanh kéo vào trong phòng:"Làm sao thế, có chuyện gì, lạnh cóng hết cả rồi".
Nước mắt Kỳ La liền rơi xuống như mưa.
Bà dì luống cuống chân tay với lấy khăn giấy: "Làm sao vậy? cô gái này, đừng làm dì sợ."
Sao thấy thật khó khăn như vậy? Kỳ La khóc âm thanh anh ách nói:"Là tôi sai rồi".
Không phải thời gian không thể mang được Quý Phượng Lâm đi, có thể mang đi, chỉ là Kỳ La không có khả năng để yêu một ai khác.
*
Quý Phượng Lâm trở lại phòng, đạp Lục Trần Hạc một nhát: "Phắn mau"
Lục Trần Hạc không cút: "Tôi đã nghe thấy, chị dâu nói chị cùng bạn trai ở trong phòng, anh tin không?"
Ba năm qua Kỳ La đã làm những gì làm sao Quý Phượng Lâm không biết? Nếu Kỳ La có bạn trai, làm gì có chuyện hắn cứ để yên như vậy, có lẽ hai người cũng sớm chia tay.
Lục Trần Hạc uống một ngụm trà sữa: " Anh dùng chiêu chờ chị dâu trưởng thành, khéo, rất khéo, tôi phải lấy sách bút ra học một chút".
Quý Phượng Lâm tối nay còn có việc, không nghĩ liên thiên cùng hắn ở chỗ này: "Tôi chỉ bảo cậu lái xe đưa tôi tới đây, không phải cậu thuận tiện ở đây ngủ một đêm, mau phắn đi".
Lục Trần Hạc liếc hắn: "Anh à, đây là qua cầu rút ván".
Quý Phượng Lâm túm cổ áo hắn, ném ra bên ngoài.
Lục Trần Hạc giãy giụa: "Có thể để tôi uống nốt ly trà sữa này được không hả?"
Quý Phượng Lâm: "Đi đường uống."
Lục Trần Hạc: " Vậy anh có thể nói cho tôi, vừa nãy ở cửa phòng nghe thấy chị dâu nói gì, đến nỗi tôi tới gần thì đóng cửa không cho tôi vào?"
Quý Phượng Lâm nghe thấy tiếng Kỳ La rên rỉ, nhưng hắn có thể nói ra sao? "Cút đi!"
Lục Trần Hạc: "?"
Quý Phượng Lâm ít khi mắng người như vậy, chưa bao giờ. Lục Trần Hạc còn tìm đường chết mà nói: "Anh à, tôi cảm thấy anh bây giờ rất ổn, tuy rằng ba năm trước chị dâu không cần anh. Nhưng chị ở vậy ba năm cũng không muốn người khác. Lại là người tốt, làm người ta thích, người ta đều yêu, mà anh lại không..."
Quý Phượng Lâm giơ một chân đạp hắn, đóng sập cửa lại.
Lục Trần Hạc xoa xoa mông, thấp giọng chửi thề hai câu, cuối cùng đi tới khe cửa, nói một câu cuối cùng: "Chị dâu thật sự rất tốt, chúng ta hãy cố gắng theo đuôi, đừng giở trò cường thủ hào đoạt như trước kia..."
Quý Phượng Lâm không trả lời, nhưng hắn có nghe được.