*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Quyển 1: Chướng Phú Tàng Long
_______
(*) Thạch trung hỏa, mộng trung thân: Trích từ bài thơ 《Hành Hương Tử · Thuật Hoài》 của thi hào Tô Thức thời nhà Tống. Ẩn dụ cho cuộc đời ngắn ngủi, như tia lửa bùng lên khi hai hòn đá cọ xát, như một giấc mơ ngắn thoáng qua. ‘Thạch trung hỏa’ xuất phát từ 《Tân Luận · Tích Thời》 của Lưu Trú thời Bắc Tề: Đời người ngắn ngủi, hệt như thạch hỏa, dẫu rằng rực rỡ nhưng chỉ là thoáng qua. ‘Mộng trung thân’ trích từ 《Quan Doãn Tử · Tứ Phù》của Doãn Hỉ thời Xuân Thu: Biết thân này giống như thân trong mộng.
******
Mùng sáu tháng mười một, tuyết rơi dày đặc khắp nhân gian.
Trời đất như bình ngọc, mây trắng như quỳnh đôi (*). Song, ở cực bắc của nhân gian, nếu ngẩng đầu nhìn lên trời sẽ trông thấy những ngọn núi xanh biếc ẩn trong mây mù như ảo cảnh giữa gió tuyết vạn trượng.
(*) Thành ngữ ‘quỳnh đôi ngọc thế’, ví von những thứ đẹp đẽ như ngọc xuất hiện ở cùng một nơi.
“Mẹ ơi! Nhìn kìa, trên trời xuất hiện tiên cảnh!”
“......”
Giữa chợ phàm trần, phụ nhân mặc áo vải bị một đứa bé kéo góc áo, vội ngước mắt nhìn lên trời.
Gió tuyết thổi tan mây mù, quỳnh toái ngọc dao, sắc trời còn chẳng thấy, chứ nói chi đến tiên cảnh.
Phụ nhân thuận miệng qua loa tắc trách: “Giới Càn Nguyên nhiều năm không xuất hiện tiên nhân, làm sao có thể có tiên cảnh, nhất định là con nhìn nhầm.”
“Không đâu, con thấy thật mà! Trong tiên cảnh có núi cao ơi là cao, có sông dài ơi là dài……”
Chưa nói dứt lời, đứa bé đã bị mẫu thân kéo đi, chìm trong cơn gió tuyết.
Cùng lúc đó.
Càn Môn, đỉnh Phụng Thiên.
Cành lá xanh biếc rũ xuống dưới ánh mặt trời, đổ bóng xuống một bệ đá xanh rộng vài trượng, trên bệ đá có một thạch quỹ (*) ba vòng đan xen, đang chậm rãi chuyển động theo bóng mặt trời.
(*) Dụng cụ tính thời gian thời xưa.
Bên cạnh thạch quỹ, một thanh niên mặc áo mỏng hạ tay xuống, lau mồ hôi trên trán: “Nguy hiểm quá, nguy hiểm quá.”
Dưới bệ đá, trong đám đệ tử phân tán có người cười nói: “Liễu sư huynh, Điền trưởng lão vừa theo chưởng môn đến Phù Ngọc Cung mấy ngày, thế mà suýt chút nữa huynh khiến sơn môn của Càn Môn lộ ra trước mặt cả thiên hạ. Nếu Điền trưởng lão biết, e rằng sẽ không cho huynh quản lý Tư Thiên Quỹ này nữa.”
“Ta nhất thời kinh hãi, cho nên mới phạm sai lầm, mong các sư đệ giơ cao đánh khẽ.”
Sau khi xác nhận sơn môn của Càn Môn một lần nữa ẩn dưới trận pháp của Tư Thiên Quỹ, Liễu sư huynh mới cẩn thận bước xuống bệ đá xanh, nhập bọn với đám người bên dưới ——
Khí độ cao nhân hoàn toàn biến mất, trên mặt của Liễu sư huynh chỉ còn sự tò mò khó kìm nổi sau khi nghe bí văn động trời:
“Vừa rồi các đệ nói, không lâu nữa tiểu sư thúc tổ sẽ xuất quan, có thật không vậy?”
Cách đó mấy trượng, hồng y núp sau cành lá râm mát bị gió thổi lay động, mái tóc đen rủ xuống, người đang chợp mắt trên cây nghiêng đầu nhìn sang.
“Tin tức từ các tiên minh truyền đến, sao có thể là giả được?” Một đệ tử lên tiếng, người này bình thường luôn tự kiêu vì gốc rễ gia tộc trong tiên minh, lúc này đang ngẩng đầu lên một cách đắc ý.
Những người còn lại không tin lắm.
“Các tiên minh sao có thể biết được chuyện nội bộ của Càn Môn chúng ta, ta không tin đâu.”
“Tiểu sư thúc tổ là nhân vật trích tiên ra sao? Ngài ấy là người một ngàn năm trước dùng một kiếm trấn áp Ma Vực, là đỉnh chiến lực của giới tu chân chúng ta đấy —— Chưởng môn của chúng ta còn phải gọi ngài ấy là sư thúc, các tiên minh dám ngông cuồng suy đoán thời gian tiểu sư thúc tổ xuất quan à?”
“Đúng vậy, nếu không phải ba trăm năm trước tiểu sư thúc tổ bế quan không xuất thế, các tiên minh hiện nay làm gì đến phiên Phù Ngọc Cung lên tiếng?”
Câu này gây ra vô số lời oán hận, đệ tử vừa lên tiếng kia bày ra vẻ mặt lúng túng: “Trưởng lão của các tiên minh đương nhiên không dám suy đoán lung tung. Nhưng các ngươi đừng quên, năm đó trước kia Vân Dao tiểu sư thúc tổ bế quan, từng phong ấn kiếm trên đỉnh Thiên Sơn?”
Bốn phía lặng ngắt như tờ.
Trong đám người, Liễu sư huynh là người đầu tiên thay đổi sắc mặt: “Chẳng lẽ thần kiếm ‘Đành Vậy’ sinh ra cảm ứng?”
“Chính xác!”
Đệ tử kia đột nhiên cất cao giọng, khiến những người đang trầm tư giật mình: “Một ngày trước, thần kiếm ‘Đành Vậy’ đột nhiên tỏa sáng trong đại trận trên đỉnh Thiên Sơn, một mạch phá tan mây mù trên đỉnh núi, ngân vang trong mười nhịp thở, vang vọng khắp Thiên Sơn, có dấu hiệu phá trận xuất hiện ở hướng đông!”
Các đệ tử Càn Môn nhìn nhau, vẻ nghi ngờ và phẫn nộ ban đầu biến mất tăm.
“Tương truyền, thần kiếm ‘Đành Vậy’ khó thuần phục nhất, nếu nó sinh ra cảm ứng, vậy thật sự là……”
“Tiểu sư thúc tổ thật sự sắp xuất quan rồi?!”
“Tuyệt vời! Một khi tiểu sư thúc tổ Vân Dao xuất quan, Càn Môn chúng ta sẽ sớm lấy lại danh hiệu đệ nhất tông môn của Tiên Vực!”
“Từ lâu ta đã ngứa mắt bọn nhãi Phù Ngọc Cung kia rồi, trong bí văn ngàn năm nay của hai cõi, tiểu sư thúc tổ của chúng ta là thủ lĩnh sát thần uy hách nhất giới tu chân! Có ngài ấy ở đây, xem xem Phù Ngọc Cung còn dám quấy phá hay không?”
“......”
Mọi người rôm rả trò chuyện, lòng căm phẫn dần vơi bớt.
Một đệ tử phía sau cùng gấp rút chen lên phía trước muốn tám chuyện, nhưng đột nhiên có người kéo vai của hắn lại.
“Ai đấy?”
Ô Thiên Nhai quay đầu lại, dường như muốn quát lớn, nhưng lời nói chợt nghẹn trong cổ họng.
Vì khi hắn xoay người lại, hồng y thiếu nữ từ trên cây nhảy xuống.
Chỉ thấy mái tóc của nàng tùy tiện búi bằng một cây trâm gỗ cổ xưa, dây buộc tóc màu lam nhạt rủ xuống, phần đuôi được điểm xuyết bằng hai bông hoa nho nhỏ. Dung nhan xinh đẹp trắng ngần lộ ra giữa những sợi tóc lòa xòa giữa trán, đôi mắt sáng ngời, mỉm cười nhìn hắn.
Khi nàng đáp xuống đất, tay áo bị gió thổi bay phần phật, vòng tay gắn chuông vàng trên cổ tay vang lên âm thanh trong trẻo, sợi dây vàng óng móc vào ngón giữa, mặt trên sợi dây gắn một mai rùa đen nho nhỏ kỳ lạ.
Nhưng bắt mắt nhất chính là vầng trán của nàng —— Nơi in dấu hoa điền đỏ tươi, hệt như hồ điệp.
Khi thiếu nữ di chuyển, hồ điệp cũng chuyển động, khi nàng mỉm cười, cánh bướm lay động như sắp bay.
Ô Thiên Nhai nuốt lời muốn nói lại, bỗng nhiên đỏ mặt: “Sư muội…… à không, sư tỷ……”
Không thể trách Ô Thiên Nhai không nói nên lời.
Thiếu nữ trước mặt thật sự quá kỳ lạ —— Nhìn như mới mười bảy mười tám tuổi, nhưng thần thái lại như vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, lại thêm vẻ lười biếng tùy hứng, nói hai mươi mấy tuổi, hình như cũng không sai lắm.
“Sư huynh xưng hô thế nào đây?”
Vân Dao mở miệng hỏi.
“Ô Thiên Nhai…… Thiên Nhai, gần, gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt (*).”
(*) Raw là ‘chỉ tích thiên nhai’.
“Hóa ra là Ô sư huynh, chào Ô sư huynh.” Không chờ Ô Thiên Nhai đáp lại, Vân Dao bước đến gần: “Vừa rồi ta nghe các vị sư huynh nói về tiểu sư thúc tổ của Càn Môn, sư huynh biết về cô ấy đến mức nào?”
“Đương nhiên là biết rành rồi!” Ô Thiên Nhai hoàn hồn, kiêu ngạo hất cằm: “Tiểu sư thúc tổ Vân Dao là người mà ta sùng kính nhất, chuyện của ngài ấy, không ai rõ hơn ta đâu!”
“Ồ?”
Vân Dao kiềm chế không ngẩng đầu lên xem có bò bị thổi bay lên trời (*) hay không, nàng cười hỏi: “Vậy sư huynh có thể cho ta biết cô ấy là người như thế nào không?”
(*) Ẩn dụ hình huống được thổi phồng quá mức.
“Tiểu sư thúc tổ ấy hả? Ngài ấy là đệ nhất thiên tài của giới Càn Nguyên gần ngàn năm qua, năm trăm năm trước được Thái Nhất chân nhân chỉ điểm, trở thành tiểu sư muội nhỏ tuổi nhất trong Thất Kiệt Càn Môn. Nghe đồn, ngài ấy nghiêm túc, lạnh lùng nghiêm nghị vô song! Khí thế bất phàm, sát phạt quả quyết! Đi đến đâu cũng khiến người khác liếc mắt cảm phục, nghe tên đã sợ chết khiếp……”
Lời thổi phồng của Ô Thiên Nhai hòa cùng làn gió mát của núi đồi xanh ngắt, lượn quanh Vân Dao lúc gần lúc xa.
Nàng vừa nghe người ta giới thiệu về cuộc đời mình, vừa chắp vá những ký ức rời rạc về tiền thân của thân thể này.
—— Không sai, nàng chính là Vân Dao.
Nhưng cũng không phải là Vân Dao.
Một ngày trước trong lúc bế quan, Vân Dao thật đã tẩu hỏa nhập ma, có lẽ đã hồn diệt đạo tan, còn nàng chỉ là người xui xẻo vô tội bị cuốn vào, chốc lát trước còn đang buồn tẻ chán ngắt trong Tư Thiên Cung của Tiên giới, ngủ gà ngủ gật một mình quay Thời Quỹ của ba nghìn tiểu thế giới, hình như mơ một giấc mơ, sau đó không biết chuyện gì đã xảy ra, khi mở mắt ra một lần nữa, nàng đã đến một giới tu chân tên là đại lục Càn Nguyên.
Nếu như chỉ là một nhân vật nhỏ bé tầm thường không buồn không lo, thì cuộc sống phàm trần này cũng xem như thú vị.
Nhưng hết lần này đến lần khác nàng lại trở thành tiểu sư thúc tổ dễ bay màu nhất Càn Môn — tông môn xưa kia là đệ nhất tiên môn nhưng ngày nay đã xuống dốc mấy trăm năm, Vân Dao.
Nàng đã từng đọc câu chuyện về Vân Dao của giới Càn Nguyên.
Cuộc sống giám sát ở Tiên giới quá cô đơn, Thời Quỹ xoay chuyển ngàn năm không thay đổi, tiểu tiên Vân Dao cực kỳ buồn chán, việc nàng thích làm nhất là sưu tầm các loại thoại bản từ ba nghìn tiểu thế giới, một mặt đảm nhiệm chức vụ giám sát thời không, một mặt tranh thủ lúc rảnh rỗi xem thoại bản.
Về phần Vân Dao, bởi vì cùng tên, cho nên nàng vẫn còn chút ấn tượng.
Tóm lại, nửa đầu cuộc đời của vị tiểu sư thúc tổ này có thể hình dung bằng tám chữ: Phong hoa vô song, có một không hai.
Nổi danh nhất là trận chiến trước khi nàng ấy bế quan ——
Ba trăm năm trước, Vân Dao bỗng nhiên rời núi, một người một kiếm, một mình tiến vào Ma Vực, đến thẳng thành Bạch Hổ. Vô số ma chết dưới kiếm ‘Đành Vậy’, máu chảy khắp tám trăm dặm sông đào bảo vệ thành Bạch Hổ, kéo dài suốt ba ngày.
Trận chiến ấy xóa sạch khí thế của Ma Vực suốt mấy trăm năm, từ đó trở đi, nàng nổi danh khắp giới tu chân.
Sau trận chiến, Vân Dao mang về một thiếu niên chẳng biết nhặt ở đâu, nhận làm đệ tử thân truyền, tên là Mộ Hàn Uyên.
Không lâu sau, Vân Dao đột nhiên phong ấn kiếm rồi bế quan, kéo dài suốt ba trăm năm.
Nếu câu chuyện của Vân Dao kết thúc ở đây, nhất định sẽ trở thành truyền kỳ số một thế hệ này.
Đáng tiếc, theo thoại bản kể, ba trăm năm sau, Vân Dao xuất quan, nàng làm một chuyện khó giữ nổi mạng mình ——
Nàng dùng đệ tử của mình, Mộ Hàn Uyên, lúc ấy được giới tu chân ca ngợi là “vầng trăng sáng trên bầu trời” làm lô đỉnh…… nhúng chàm người ta.
Vấy bẩn người ta suốt nửa năm.
Quá trình này cực kỳ bỡn cợt, lăng nhục, khinh miệt, hung tàn vô đạo —— Chỉ từ việc đoạn này của thoại bản bị tiên tỏa phong ấn, mập mập mờ mờ, ngay cả tiên thuật cũng không thể xem được, có thể thấy nó làm bẩn đạo tâm đến mức nào, trái với nhân luân, khiến người ta phẫn nộ.
Nghĩ như thế, Vân Dao lắc đầu: “Chậc chậc.”
“Tiểu sư thúc tổ phong hoa tuyệt đại, người người ngưỡng mộ, khó lòng lãng quên —— Này, sư muội, muội có ý kiến gì khác hả?”
“A, không có.” Vân Dao hoàn hồn từ hồi ức thoại bản, nàng ngẩng mặt lên mỉm cười: “Chỉ tiếc rằng một người như thế lại không hiện thế suốt ba trăm năm.”
Ô Thiên Nhai cực kỳ tán thành: “Đúng thế, ba trăm năm quá dài!”
“Sư huynh có biết, ngoại trừ những truyền kỳ về tiểu sư thúc tổ, cô ấy có bí văn cá nhân gì không?”
“Bí văn…… cá nhân?” Ô Thiên Nhai nhìn nàng bằng vẻ mặt kỳ quái.
Vân Dao chân thành chớp mắt.
—— Nàng ấy không thể nào vừa xuất quan thì thú tính đại phát, đúng không? Trước khi bế quan, nhất định Vân Dao và Mộ Hàn Uyên có mối quan hệ nào đó mà không ai biết.
Tiếc là tiền thân bị tẩu hỏa nhập ma, ký ức thần hồn rời rạc, căn bản không tìm được đoạn này.
Cho nên nàng chỉ có thể dựa vào dò la để tránh nạn.
“À.”
Ô Thiên Nhai bừng tỉnh, khó xử một lát, sau khi xác định trái phải không có ai, mới hạ giọng nói: “Chẳng qua chỉ là tin vịt mà thôi, sư muội nghe tai này qua tai kia là được rồi.”
Vân Dao ngoan ngoãn gật đầu.
“Nghe đồn, tuy rằng tiểu sư thúc tổ mạnh, nhưng đường tình duyên lại không thuận lợi lắm. Trước kia ngài ấy từng theo đuổi thanh niên tài tuấn các tộc của giới tu chân, nhưng không gặt được quả ngọt, trái lại kết không ít thù hằn.”
Nụ cười của Vân Dao cứng đờ: “Theo đuổi……. Các, tộc?”
“Đúng thế.” Ô Thiên Nhai đáp lại một cách nhẹ nhàng: “May mà mấy trăm năm trôi qua rồi, đám thanh niên tài tuấn mà ngài ấy từng theo đuổi đều đã mai danh ẩn tích, ít xuất hiện trên thế gian.”
Vân Dao thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn hỏi thêm một câu: “Còn lại ai?”
Nàng phải né hết mới được.
Tay áo rộng của Ô Thiên Nhai nhấc lên, hắn giơ ngón tay đếm.
“Chỉ còn lại phượng hoàng ba ngàn tuổi trên tiên sơn của Đông Hải, phật tử nhập thế phàm trần của Phạn Thiên Tự chốn Tây Vực, thái thượng hoàng của vương triều Nam Cương, lão tổ Hàn Thiền trong Bắc Uyên Cực Cảnh, còn có……”
“—— Vẫn còn?”
Vân Dao gần như không thở nổi: “Cô ấy đang sưu tầm quân mạt chược hả?”
Ô Thiên Nhai hạ tay xuống, nghiêm mặt: “Sư muội, sao muội lại bất kính với tiểu sư thúc tổ như thế? Ngài ấy làm như vậy nhất định có đạo lý của ngài ấy.”
Vân Dao: “......”
Ô Thiên Nhai lại nói tiếp: “Hơn nữa, chẳng qua chỉ là bí văn thôi, ai biết thật hay giả —— Nói không chừng là mấy người đó lì lợm đeo bám theo đuổi tiểu sư thúc tổ đấy?”
Vân Dao: “......”
Ngày đầu tiên sau khi xuất quan, trời trong nắng ấm.
Trên đỉnh Phụng Thiên, thiếu nữ nhỏ tuổi mới gần năm trăm tuổi dựa vào thân cây thô ráp, ngửa mặt lên trời thở dài ——
Sau khi tẩu hỏa nhập ma, tu vi của Vân Dao sụt giảm, chiến lực không bằng trước kia, không biết khi nào mới khôi phục, nhưng hết lần này đến lần khác, tử cục chỉ còn cách khoảng nửa năm.
Nhất định đây là quả báo dành cho kẻ cậy thế “hiếp” người ——
Chẳng trách trong thoại bản kiếp trước, Vân Dao một đời kiêu ngạo với trời lại chết một cách bí ẩn như vậy.
—— Khỏi phải nhắc đến đệ tử thân truyền Mộ Hàn Uyên, người sau này sẽ trở thành Ma tôn hủy thiên diệt địa.
Nàng đắc tội với nhiều người ngoài núi như thế, một hũ tro cốt cũng không đủ để bọn họ chia.
“Chạy, nhất định phải chạy.”
Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng Vân Dao trịnh trọng đưa ra kết luận: “Dù sao kiếm ‘Đành Vậy’ sinh ra cảm ứng nhầm lẫn, người đời đều cho rằng mình đang bế quan. Phải tận dụng thời cơ này, không ai biết mình là Vân……”
“Sư tôn.”
Bất chợt nghe thấy tiếng gió lướt qua tai.
Sau lưng, vang lên giọng nói hơi trầm, làm dịu tiếng ve kêu ồn ào khắp núi.
******
Tác giả có lời muốn nói:
Chạy! Không! Kịp! Rồi!
Vân Dao: Việc nặng ngày đầu xuất hiện, hãy nghe ta kể về nợ phong lưu của tiền thân.
Mộ Hàn Uyên:?
-
Tới rồi! Cổ ngôn tiên hiệp quyển thứ hai (hít sâu)
Quyển này chủ yếu tập trung vào dàn ý, thiết lập nhân vật & tuyến tình cảm có lẽ sẽ phát triển hơi chậm, độ dài vừa phải, hơi nhiều nhân vật.