Đồ Đệ Ma Tôn Mua Một Tặng Một

Chương 11: Tiếng đàn vẳng trăng thâu (4)




Sát ý ập vào mặt.
Mũi kiếm huyết sắc trong nháy mắt phản chiếu trong mắt của Vân Dao.
Từ lúc người nọ lộ diện cho đến khi kiếm rút khỏi vỏ, dường như chỉ trong nháy mắt, Hà Phượng Minh đứng cạnh Vân Dao thậm chí chưa kịp hoàn hồn thì chợt có một chưởng phong đẩy hắn ta ra xa.
Két.
Cả người hắn ta bay vào trong miếu ngay lập tức, cánh cửa gỗ nơi hắn ta đứng lúc đầu bị lưỡi kiếm đỏ tươi chém nát bấy.
Vụn gỗ văng tứ tung, chưa kịp rơi xuống, ánh kiếm đỏ ngòm quét ngang qua, như muốn chém đứt hồng y thiếu nữ vừa nghiêng người né tránh.
“Tiểu sư thúc cẩn thận, hắn là Vô Diện!” Hà Phượng Minh buột miệng nói.
“Leng keng ——”
Giữa tiếng lanh lảnh do linh kiếm giao phong, Vân Dao nhăn mày, vừa hất kiếm quang của đối phương, vừa ghét bỏ nói: “Mặt hắn gần như kề sát mặt ta rồi, hắn có mặt hay không chẳng lẽ ta không thấy?”
“Không phải, hắn là thiếu thành chủ của thành Chu Tước, Huyết Ma, Vô Diện!”
Dứt lời, Hà Phượng Minh định rút kiếm nhào tới, nhưng giơ tay lên thì cảm thấy trong tay trống rỗng, sau vài lần nghe tiếng lưỡi kiếm xé gió, hắn ta ngẩng đầu nhìn lên.
Thanh linh kiếm trong tay Vân Dao, trông rất quen.
…… Là của hắn.
Trong vài lần hô hấp, đã cản được hơn mười chiêu của đối phương, tuy mỗi chiêu đều gấp gáp nhưng không phải chiêu chí mạng, Vân Dao không khỏi nhíu mày.
Nàng chưa từng nghe qua cái tên “Vô Diện”, có lẽ là cường giả mới quật khởi của Ma Vực, có thể khiến một trưởng lão tu vi Hóa Thần cảnh hoàn toàn quen thuộc với đệ tử nhà mình không phát hiện ra, tu vi ít nhất là Hoàn Hư cảnh.
Mà thân thể này của nàng sau khi tẩu hỏa nhập ma, nếu không liều mạng đánh cược, hoàn toàn không thể vượt Hoàn Hư cảnh, tại sao đối phương chỉ dùng chiêu gấp gáp cận chiến mà không xuất sát chiêu?
—— Chờ đã.
Đánh dây dưa?
Thần thức của Vân Dao lập tức phóng thích đến mức tận cùng, sắc mặt nàng chợt biến đổi.
Trong phạm vi trăm trượng của thần thức, vô số Yểm Thú đầy khắp núi đồi, như làn sóng đen kịt cuồn cuộn dưới ánh trăng.
Tơ ác mộng trắng như tuyết vặn vẹo quanh thân chúng che trời rộp đất, như thủy triều nuốt chửng mặt trăng.
Rõ ràng là bất chấp tất cả để giết sạch những người biết chuyện đang ở đây.
“Những người còn lại, lập tức vào trận!” Vân Dao gấp gáp nói: “Hắn đang kéo dài thời gian!”
Vân Dao không phải người duy nhất nhận ra, gần như ngay khi nàng dứt lời, một trận kiếm phong quét đến, vì Vân Dao đã lấy kiếm của hắn ta, cho nên Hà Phượng Minh cầm một thanh trường kiếm “mượn” của một đệ tử nào đó của Huyền Kiếm Tông, bức lui Vô Diện.
“Tiểu sư thúc đi mau, để ta áp trận.”
Vân Dao chưa kịp trả lời, Hà Phượng Minh đã giơ kiếm đuổi đánh, thân ảnh di chuyển mau lẹ, hơi thở nháy mắt tăng vọt, thẳng đến Hóa Thần đỉnh phong, một bộ kiếm chiêu sắc bén ép Vô Diện vào trong miếu —— Không rõ hắn ta đã dùng bí pháp gì để miễn cưỡng tăng tu vi.
Hồng y thiếu nữ từ đầu đến cuối luôn điềm nhiên hờ hững, hiện tại trên mặt rốt cuộc cũng có chút sức sống.
Nàng hơi nhíu mày.
“Thật sự muốn chết? Không hối hận sao?”
Hà Phượng Minh vất vả lắm mới bức lui Vô Diện, sau đó quay lại thi pháp với trận Di Sơn, khi thấy Vân Dao vẫn còn đứng tại chỗ, hắn ta suýt chút hộc máu.
Tôn ti lớn nhỏ bị hắn ta quay người lại vung kiếm chém nát bấy: “Vân Yêu Cửu! Ngươi còn nói nhảm gì nữa vậy?”
—— Vô Diện quá mạnh, bí thuật Thăng Nguyên của hắn ta hoàn toàn không thể kéo dài hơn mười lần hô hấp.
Trong khoảng thời gian vào ra miếu này, trên người hắn ta có không biết bao nhiêu vết thương do thanh huyết kiếm kia gây ra.
Vân Dao gần như bị một chưởng của Hà Phượng Minh đẩy vào trận Di Sơn.
Cùng lúc đó, hắn ta di chuyển thoăn thoắt, nhanh chóng bắt kịp.
Trường kiếm trong tay hung hăng đâm thẳng xuống mắt trận.
“Ầm ——”
Linh quang của trận pháp nở rộ, chói lọi đến mức khiến toàn bộ không gian đổ nát bên trong kết giới như nhật nguyệt sinh huy.
Hà Phượng Minh hộc máu quỳ xuống đất, mặc kệ máu trên người tuôn ra như suối.
Trận pháp được khởi động, màn hào quan lập tức nâng lên.
Dưới ánh sáng nhè nhẹ như ánh trăng, Hà Phượng Minh cắn chặt răng, ngước mắt lên, cố nặn ra một nụ cười khó coi với Vân Dao: “Vân Yêu Cửu, nói với sư phụ của ta rằng, ta không hề khiến ông ấy mất mặt.”
Chưa nói hết câu.
Sau lưng hắn ta, sát kiếm huyết sắc của Vô Diện lao ra từ trong ngôi miếu đổ nát, uy thế như sấm, dường như muốn trảm nát Hà Phượng Minh và trận pháp này.
Bí thuật Thăng Thiên khiến linh lực của hắn ta kiệt quệ, hơi thở trên người Hà Phượng Minh giảm mạnh.
Hắn ta không tránh, và cũng lười tránh.
Hà Phượng Minh quỳ trên mặt đất, nhắm mắt lại.
Tử vong sẽ có cảm giác ra sao. Giống như một giấc ngủ dài à, liệu hắn ta có thể ngửi thấy hương hoa trà thoang thoảng trên người sư tỷ không……
“Không truyền. Tự nói.”
Giọng nói hờ hững lạnh nhạt của thiếu nữ vang lên bên tai.
“——?” Hà Phượng Minh kinh ngạc mở mắt ra.
Nhưng hắn ta chỉ kịp nhìn thoáng qua phù chú đang phát sáng, chẳng biết từ lúc nào đã đáp xuống vai mình.
Trong chớp mắt, hắn ta và Vân Dao đổi vị trí cho nhau, hắn ta lập tức xuất hiện trong trận.
Trong lúc Hà Phượng Minh chấn động thất thần, chút kim quang cuối cùng của phù chú dán trên vai tiêu tán khỏi đất trời.
Thuật Tinh Di.
Dĩ thân hoán thân.
Hồng y thiếu nữ đột nhiên xoay người, vẽ một vòng tròn trên mặt đất, chặn thanh huyết kiếm của Vô Diện lại, đẩy nó ra khỏi phạm vi của trận Di Sơn.
Cùng lúc đó, một đạo linh lực cường hãn không gì sánh bằng bị nàng ép ra, đánh mạnh vào trường kiếm cắm ở mắt trận.
“Ầm ầm!”
Sau đó lại thêm một đạo linh lực.
Trong thức hải của Hà Phượng Minh, vang lên tiếng cười nhạo hiếm khi nhỏ yếu của thiếu nữ: “Kiếm của ngươi, không trả.”
Màn hào quang của trận Di Sơn bay vút lên cao ——
Khoảnh khắc cuối cùng trước khi truyền tống, trong đôi mắt mở to của Hà Phượng Minh, kết giới trước miếu Sơn thần vỡ vụn, kim quang tràn lan.
Yểm Thú che trời rợp đất tràn xuống, hệt như một trận tuyết lở cuồn cuộn, gặm nhấm bóng dáng của thiếu nữ.
“——!!”
Quang trận và linh lực đằng sau tiêu tán.
Sau khi chắc chắn rằng trận Di Sơn đã đưa đám người ra ngoài trăm trượng, ánh mắt của Vân Dao thả lỏng, nàng vung kiếm bổ đầu ba con Yểm Thú vừa xông tới, chẳng hề đoái hoài đến máu tươi trộn lẫn với tơ ác mộng trắng ngần khiến người ta buồn nôn.
Thấy thế, Vô Diện cười nhạt: “Vì đồng môn mà xem nhẹ sống chết của chính mình, ba trăm năm trước sư phụ của ngươi như thế, ba trăm năm sau ngươi cũng giống hệt, Càn Môn đúng là một lũ ngu xuẩn!”
Vân Dao hơi dừng lại.
Ba trăm năm trước?
Nhưng Yểm Thú vây chặt, giết không hết, còn phải đề phòng cái kẻ không có mặt mũi kia đánh lén, nàng không thể phân tâm.
“Ai nói ta làm thế vì bọn họ? Ta vì ngươi đấy.”
“?”
Hơi thở của Vô Diện thắt chặt, cảnh giác lùi lại sau đám Yểm Thú.
“Ồ, phải làm sao đây, hình như trên núi chỉ còn lại ta và ngươi.” Hồng y thiếu nữ lau đi vết máu trên khóe môi, nàng cong môi cười, nhưng ánh mắt lại lạnh như mũi kiếm: “Khi bọn họ rời khỏi đây, bàn cờ của ngươi không che giấu được nữa. Sẽ không có ai lên núi Tàng Long, liên tục không ngừng cung cấp cảm xúc cho Yểm Thú của ngươi. Nếu đại trận Yểm Ti không còn, mưu đồ của ngươi có thể thành công sao?”
“......” Giọng của Vô Diện khàn khàn: “Ngươi, muốn, chết.”
“Thế à.”
Con Yểm Thú cuối cùng gần nàng bị một kiếm trảm chết.
Hồng y thiếu nữ giơ kiếm lên cao, hơi thở quanh người chợt tăng vọt.
Mũi kiếm chỉ thiên, một chút sắc bén hội tụ, như vầng trăng trong vắt mọc lên trên biển, dưới vầng trăng là làn sóng như muốn chửng cả bầu trời.
Kiếm quang như tuyết hoa chợt bạo phát, sóng ánh sáng lan ra bốn phương tám hướng, tơ ác mộng và bụi đất bị hất tung, trong phạm vi mười mấy trượng, bóng tối bị xua tan sạch sẽ.
Kiếm này vẫn chưa giáng xuống, nhưng tâm hồn Vô Diện đã run rẩy, dưới lớp da, sắc mặt của người nọ cuối cùng cũng biến đổi.
“Đành Vậy nhất kiếm……. Không thể nào! Rốt cuộc ngươi là ai?!”
Kiếm quang như hoa, phản chiếu trong đôi đồng tử đen như mực của thiếu nữ.
Nụ cười của Vân Dao dần phai nhạt.
“Người tặng ngươi cái chết.”
——
Lúc trận quang của trận Di Sơn phóng lên cao.
Cách núi Tàng Long trăm dặm, trong một thôn trang nhỏ, bên trong căn phòng nhỏ ở hướng đông, Mộ Hàn Uyên đang minh tưởng, linh lực lưu chuyển chợt dừng lại.
Hắn ngoảnh đầu “nhìn” về phía núi Tàng Long.
Sóng linh lực kịch liệt như thế, các đệ tử Càn Môn đang nghỉ ngơi trong hai viện đều giật mình tỉnh giấc, rút kiếm lao ra ngoài.
Khi bọn họ lao ra, dưới ánh trăng đã có một bóng lưng mặc đạo bào tay áo rộng, đội liên hoa quan, nhìn về phía ngọn núi, gió lùa qua tay áo của hắn, phấp phới tuyết trắng lưu phong, bờ vai và sống lưng thẳng tắp như lợi kiếm, hơi thở lăng liệt khiến gió đêm trở nên lạnh lẽo, dường như muốn chém đứt màn đêm.
“—— Hàn Uyên Tôn?”
Các đệ tử ngạc nhiên ngờ vực, nhất thời không dám chắc chắn.
“......”
Sau hai nhịp thở, hơi thở sương tuyết biến mất.
Ngay lúc này, Trần Kiến Tuyết chạy đến cạnh Mộ Hàn Uyên, nàng lo lắng nhìn về phía trận quang đang tiêu tán: “Đó là núi Tàng Long sao? Linh lực đáng sợ như vậy, không biết đã xảy ra chuyện gì?”
Mộ Hàn Uyên định mở miệng trả lời, nhưng môi mỏng chợt mím lại, trong bóng đêm, hắn quay người về phía hướng khác.
“Bọn họ đã trở về.”
Hơi thở ngự kiếm của đệ tử của nhanh chóng đến gần, gánh nặng trong lòng Trần Kiến Tuyết rơi xuống, định quay sang nói chuyện với Mộ Hàn Uyên thì thấy người nọ đã biến mất.
Nàng ngơ ngác ngoảnh đầu lại.
Mộ Hàn Uyên đã xuất hiện ở bên ngoài viện.
Thuấn di chỉ trong chớp mắt, gần như…… gấp gáp.
Trong trí nhớ của nàng, suốt trăm năm qua, loại cảm xúc này chưa bao giờ xuất hiện trên người của sư huynh.
Trần Kiến Tuyết chưa kịp suy nghĩ thêm, vài bóng người ngự kiếm đáp xuống ngoài viện, Mộ Hàn Uyên vung ống tay áo, nâng đám đệ tử hơi thở không ổn định suýt nữa va vào nhau lên, giúp mọi người hạ kiếm xuống.
Nhưng, có một người, toàn thân đầy vết thương, quần áo tả tơi, khắp người đầy máu, từ trên phi kiếm lăn xuống, gần như ngã nhào trước mặt Mộ Hàn Uyên ——
“Hàn Uyên Tôn!”
Hà Phượng Minh nắm lấy áo bào của Mộ Hàn Uyên, giọng khàn đến mức thảm thiết: “Mau…… xin ngài mau chóng đến miếu Sơn thần trên núi Tàng Long…… cứu Vân Yêu Cửu!”
“——”
Bàn tay đỡ hắn ta đứng lên của Mộ Hàn uyên phút chốc siết chặt, đốt ngón tay lăng lệ, lực mạnh đến mức như muốn bóp nát cánh tay của Hà Phượng Minh.
Trần Kiến Tuyết bước nhanh ra ngoài, hoảng hốt hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Mọi người bị sao thế? Vân Yêu…… Vân sư muội đâu?”
Các đệ tử vẫn chưa hết sợ hãi, cùng với đám đệ tử của Huyền Kiếm Tông, mồm năm miệng mười kể lại chuyện tơ ác mộng của Yểm Thú trên núi Tàng Long.
“Dị thú của ba trăm năm trước, chuyện này sao có thể?” Sau khi nghe xong, các đệ tử Càn Môn đều cực kỳ hoảng sợ.
Sau khi nhìn Hà Phượng Minh được đỡ sang một bên để chữa thương, thì bọn họ càng chấn động hơn.
Đây là sư huynh có tu vi và kiếm thuật lợi hại nhất trong số họ, theo những gì mà mọi người kể, sau khi dùng bí thuật Thăng Nguyên, ấy thế mà hắn ta cũng không thể đánh thắng kẻ đánh lén kia, huống chi còn có dị thú núi Lưỡng Giới chưa bao giờ nghe tên.
“Sư huynh.” Trần Kiến Tuyết lo lắng, chẳng hiểu sao lại hơi bất an, nàng nhìn Mộ Hàn Uyên, người từ đầu đến cuối không nói một lời: “Làm sao bây giờ?”
“......”
Mộ Hàn Uyên im lặng.
Lúc này trong tai hắn tràn ngập những tạp âm che trời rợp đất đan xen ngổn ngang ——
“...... Đều tại bọn ta, là bọn ta liên lụy tiểu sư thúc……”
[Lên núi đã đành, ngươi còn muốn ta dắt theo một đám nhóc, lỡ lạc mất đứa nào thì sao?] Hồng y thiếu nữ chắp tay sau lưng, đứng dưới gốc cây, hơi lẩm bẩm chê bai.
Là hắn muốn nàng dẫn mọi người theo.
“Kết giới đã vỡ, một mình tiểu sư thúc làm sao gánh nổi tơ ác mộng của Yểm Ti và Huyết Ma Vô Diện……”
[Ta muốn mời sư tôn đích thân lên núi Tàng Long.]
Là hắn muốn nàng đi.
“Làm sao bây giờ…… Tiểu sư thúc hình như có vết thương cũ, đêm qua ta thấy cô ấy dùng thuật trấn áp thứ gì đó trong người……”
[Sư muội của ngươi quý giá, còn sư tôn của ngươi khỏe nhất, đúng không?] Trong gió đêm lạnh lẽo, nàng bất mãn hừ một tiếng.
Là hắn vững tin nàng sẽ không xảy ra chuyện.
Hóa ra nàng bế quan đã xảy ra sự cố.
Tại sao hắn chưa bao giờ nghĩ đến lý do nàng không muốn để lộ thân phận sau khi xuất quan, thậm chí không hề lấy lại kiếm Đành Vậy?
Sao hắn có thể bắt nàng đi mạo hiểm.
Trong bóng đêm, âm thanh tuôn ra như thủy triều, hòa quyện với ký ức trong thức hải, sóng sau cao hơn sóng trước, cuồn cuộn tích tụ.
“—— Sư huynh??”
“Hàn Uyên Tôn?”
“Hàn Uyên Tôn!”
[Hàn Uyên Tôn, khoác lác sẽ gặp quả báo đấy.] Hồng y thiếu nữ như kề bên tai hắn, nhẹ giọng thì thầm.
“Khụ.”
Hỏa công tâm.
Mộ Hàn Uyên ho, dải lụa trắng run rẩy.
Trần Kiến Tuyết hoảng sợ ngước mắt lên, nhìn thấy người nọ giơ tay áo che môi, một thoáng sau, hắn hạ tay xuống, dưới ánh trăng trong veo, trên môi của hắn là một màu đỏ tươi.
….. Là máu.
Đồng tử của Trần Kiến Tuyết đột nhiên co lại.
Nàng chưa kịp mở miệng thì Mộ Hàn Uyên đã khẽ nói: “Các ngươi về tông môn báo cáo, ta đến núi Tàng Long.”
Vừa dứt lời, hắn lập tức đứng thẳng người, hướng ra ngoài.
Trần Kiến Tuyết chợt tỉnh táo lại, cuống quýt đuổi theo hai bước, kìm nén cơn ho khan: “Sư huynh, không được, liên quan đến dị thú hiện thế sau mấy trăm năm, kẻ đứng sau chắc chắn có mưu đồ không nhỏ, chuyện lớn như thế này chúng ta phải bẩm báo với tiên minh trước, để bọn họ xử lý.”
Mộ Hàn Uyên không hề ngoảnh lại, bóng lưng lay động, đã cách xa mấy trượng: “Khi không có ta, tất cả do muội quyết định.”
“Sư huynh! Nếu tơ của Yểm Thú thật sự không có cách giải, ngộ ngỡ huynh luân hãm trong đó ——”
Bóng dáng của Mộ Hàn Uyên tiên tán, dưới ánh trăng trong vắt lành lạnh chỉ còn lại dư âm:
“Vậy thì cứ luân hãm bên trong.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.