Đỉnh Thiên Huyền, núi sau động phủ.
Khi Vân Dao đặt vốc đất cuối cùng lên mộ của chính mình, nàng chợt nghe thấy tiếng sấm rền liên tục không dứt trong tầng mây trên đỉnh đầu.
Kỳ thanh cuồn cuộn, như trời cao phẫn nộ.
Vân Dao kinh ngạc ngước mắt lên.
Sấm sét chính là thiên phạt, nàng sống ở đại lục Càn Nguyên mấy trăm năm, cho nên hiểu rõ, chẳng biết vì nguyên do gì, từ lâu đại lục Càn Nguyên đã không còn sét thiên phạt nữa.
Cũng từ ngày ấy, không có bất cứ ai trong giới Càn Nguyên có thể phi thăng.
Nhưng ngay lúc này, tiếng sấm chấn động thức hải, rõ ràng không phải giả. Càng kỳ lạ chính là, tiếng sấm này như đến từ biên giới rãnh trời cực kỳ xa xôi, vĩnh viễn không thể vượt qua. Có lẽ do rãnh trời khó vượt, thiên uy khó đạt, tiếng sấm kia càng lúc càng cuồng nộ, như tiếng gầm trong vũ trụ.
Sắc mặt của Vân Dao biến đổi.
Vân Dao nhớ trước khi Thái Nhất lão đầu qua đời, lúc cận kề cái chết, thần trí không rõ ràng, ông từng nói với nàng rằng, Càn Nguyên đã bị trời vứt bỏ. Dứt lời, ông như phát điên vì tuyệt vọng, vừa khóc vừa cười đuổi nàng ra ngoài.
Tuy rằng Vân Dao không hiểu ý nghĩa của lời nói ấy, nhưng sau nhiều lần suy đoán, nàng đoán nó có liên quan đến nhân quả gần nghìn năm nhưng không có ai phi thăng ở giới Càn Nguyên.
Nhưng bây giờ, bên ngoài thế giới bị ông trời bỏ rơi, đột nhiên vang lên tiếng trời phẫn nộ chấn động thiên hạ……
Chẳng lẽ, trong giới Càn Nguyên đã xảy ra chuyện gì đó?
“......”
Nghĩ đến đây, Vân Dao không có tâm trạng xây mộ nữa, nàng đứng dậy, triệu hồi kiếm Nại Hà, chuẩn bị rời khỏi núi sau động phủ.
Nhưng, trước khi nàng xoay người khỏi ngôi mộ không tên vừa được xây, nàng chợt cảm thấy, giữa thiên địa, mọi âm thanh xung quanh mình trong chớp mắt như đông cứng lại.
“..... Ai!”
Trước khi xoay người lại, thanh quanh giá rét của kiếm Nại Hà chém ra đằng sau, chợt nhấc lên gợn sóng như thủy triều, trong chớp mắt trấn áp khiến tất cả thực vật trong sơn cốc khom lưng ——
Cung kiếm đột ngột dừng lại khi đến trước người của người nọ.
Bởi vì Vân Dao nhìn rõ bóng người ẩn trong bóng tối sau cuối vách đá.
“Mộ Hàn Uyên?”
Vân Dao ngạc nhiên thu kiếm, sau đó chợt nhớ tới chuyện gì đó, bèn vô thức dùng cơ thể che ngôi mộ trống của mình lại: “ —— Ai cho phép ngươi vào!”
“.......”
Sơn cốc lặng ngắt như tờ.
Mộ Hàn Uyên đứng trong bóng tối dưới ngọn núi, dường như không nói một lời, trước giờ chưa từng có, cẩn thận quan sát nàng.
Sau đó hắn hơi nghiêng đầu, nhìn thoáng qua dãy mồ mả sau lưng nàng.
Không nhiều không ít, tám cái.
Cái cuối cùng rõ ràng vừa được xây cách đây không lâu, nằm bên cạnh một ngôi mộ cũ. Bia văn nọ đã bị cơ thể của Vân Dao che khuất, nhưng cái sát bên cạnh thì lại vô cùng rõ ràng.
Mộ, Cửu, Thiên.
Mộ Cửu Thiên ——
Mộ Cửu Thiên!
“Ngươi sao vậy?” Vân Dao nhận ra có gì đó không đúng lắm.
Khoảnh khắc này, Mộ Hàn Uyên xa lạ đứng ở đằng kia, khiến đáy lòng nàng dâng lên một cơn ớn lạnh không thể giải thích được.
Ngay cả kiếm Nại Hà dường như cũng cảm nhận được một loại nguy hiểm đáng sợ nào đó, nó hơi run rẩy trong lòng bàn tay của nàng, phát ra tiếng rít cảnh báo.
Hơn nữa, từ khi hắn xuất hiện ở sơn cốc này, tiếng sấm cuồng nộ xa xôi dường như hoàn toàn bị chặn lại, biến mất tăm?
Suy nghĩ trong đầu Vân Dao hỗn loạn, hoàn toàn không có thời gian sắp xếp để đưa ra phán đoán hợp lý nhất.
Sự quan tâm và lo lắng cho Mộ Hàn Uyên đã vượt qua những điều khác.
Nàng ngập ngừng bước hai bước về phía hắn: “Mộ Hàn Uyên?”
Lần này, cuối cùng cũng có tiếng đáp lại.
Đáp lại nàng, là Mộ Hàn Uyên cúi đầu xuống, một tiếng cười giễu cợt trầm thấp bật ra từ cổ họng của hắn.
“Đừng gọi tên ta.”
Khi hắn ngẩng đầu lên lần nữa, giọng đã vô cùng khàn.
Vân Dao nhíu mày: “Ngươi nói gì thế?”
Mộ Hàn Uyên không trả lời, ánh mắt di chuyển khỏi người nàng, hắn trông thấy tấm bia trắng và ngôi mộ trống không còn bị nàng che khuất nữa.
Trên đó không hề khắc một chữ nào…… Quả nhiên là nàng xây cho chính mình.
Để có thể ở bên người kia.
Mộ Hàn Uyên khẽ bật cười, giọng trầm khàn đáng sợ: Nàng muốn được hợp táng cùng hắn ở đây, đúng không?”
Khí cơ hùng hồn tích tụ trong sơn cốc trước mặt Vân Dao.
Nơi này dường như đang diễn ra một trận đấu vô hình long trời lở đất, lệ ý và uế khí trong trời đất, trong toàn bộ giới Càn Nguyên đang điên cuồng tràn vào tụ họp trong sơn cốc này.
Sau đó tất cả đều bị hình bóng thanh cao cô độc nọ trấn áp.
Mí mắt Vân Dao giật giật: “Mộ Hàn Uyên, đã xảy ra chuyện gì, ngươi nói cho ta biết, đừng điều động linh lực linh tinh nữa!”
“Năm đó nàng cứu ta,” Giọng nói nặng nề của người nọ ngắt lời nàng, cảm xúc của hắn dường như đã bình tĩnh lại, nhưng lại cứ như đang kiềm chế sự kinh khủng trước khi giông bão ập đến: “...... Chỉ vì ta giống hắn, đúng không?”
Khí cơ trời đất khó ngăn cản, theo bản năng, Vân Dao gấp gáp nói: “Ngươi giống ai ——”
Chưa nói hết câu.
Mộ Hàn Uyên chậm rãi bước ra khỏi bóng tối dưới núi.
Giọng của Vân Dao đột nhiên im bặt.
Nàng mở to mắt, không thể tin nổi nhìn thanh niên đang bước từng bước ra khỏi bóng tối u ám.
Năm tháng luân chuyển trên người hắn.
Như ánh chiều tà vàng óng chìm xuống vực sâu không đáy tăm tối.
Bóng tối nặng nề sau lưng hắn mờ dần —— ánh sáng phủ xuống người hắn, nhưng vĩnh viễn không thể gột rửa ma diễm đen như mực đang quấn quanh áo bào của hắn.
Điều khiến đồng tử của Vân Dao co lại chính là bên dưới liên hoa quan đen tuyền của hắn, là một mái tóc trắng như tuyết.
Nàng sững sờ tại chỗ, không thể tin nổi nhìn chằm chằm Mộ Hàn Uyên, giọng run rẩy khó có thể kiềm chế: “Tại sao……”
Trái tim như bị một lớp băng vô tận đóng băng, tuyệt vọng rơi xuống vực sâu.
Nỗi kinh hoàng tột độ bủa vây Vân Dao, nàng gần như không đứng vững, lùi về phía sau, dựa vào bia mộ lạnh lẽo.
Mộ Hàn Uyên bước đến gần nàng.
Trên khuôn mặt nọ, không buồn không vui. Hắc quan bạch phát, mặt mày hờ hững lạnh lẽo, so với trước kia, xuất trần hơn một chút —— Nếu bỏ qua ma diễm ngùn ngụt quanh người hắn, nóng bỏng đến mức không khí xuất hiện gợn sóng.
Hắn bước từng bước về phía Vân Dao, không nhanh không chậm, như lăng trì, thu hết mọi biểu cảm của nàng vào đáy mắt.
“Sao vậy, sư tôn?” Mộ Hàn Uyên đứng cách nàng một trượng, cụp mắt, nhìn tấm bia mà nàng đang dựa vào, hắn khẽ cười, sau đó ngước mắt lên: “Ta như thế này, không giống hắn sao? Nàng không thích, đúng không?”
“......”
Vân Dao ngơ ngác nhìn về phía trước, như bị vùi trong đôi mắt không còn chút quen thuộc nào của Mộ Hàn Uyên, lòng rối như tơ vò, hoảng loạn khó khống chế.
…… Nhất định có cách, nhất định có cách.
Nàng nhất định có thể cứu hắn.
Vân Dao lặp đi lặp lại điều đó trong lòng vô số lần, không kìm được bi thương, nàng nhìn tóc mai trắng như tuyết không còn chút màu đen nào, cùng với dáng vẻ không còn chút dấu vết của ngày xưa của hắn hiện tại, nàng cảm thấy trái tim như bị dao cắt.
“Không nên như thế…… Mộ Hàn Uyên.”
Cuối cùng, Vân Dao không nhịn được nữa, lông mi bị hơi nước làm ướt đẫm.
Mộ Hàn Uyên khẽ cười: “Tại sao không nên? Nàng đang nhìn ta, hay đang nhìn hắn?”
“Rốt cuộc ngươi đang nói gì thế ——!?” Vân Dao gần như sụp đổ, nàng tiến lên một bước, nắm lấy mái tóc dài trắng như tuyết đang buông xõa của hắn: “Rốt cuộc ngươi làm gì thế, tại sao phải biến bản thân thành dáng vẻ này!?”
Nàng nắm tóc của hắn, còn hắn thì nắm cổ tay của nàng.
Cùng với cơn run rẩy ghi lòng tạc dạ, Mộ Hàn Uyên nhìn chằm chằm vào đôi mắt gần trong gang tấc của Vân Dao, sau đó đặt bàn tay của nàng dưới khóe mắt mình.
Ấn lên nốt ruồi nhỏ bỏng rát giữa mái tóc trắng và làn da lạnh buốt.
Hắn run rẩy cười hỏi: “Ta như thế này có giống hắn không?”
“——”
Sự vùng vẫy của Vân Dao cứng đờ trong chớp mắt ấy
Một suy nghĩ xuất hiện trong đầu nàng, như ngôi sao mang theo ánh sáng rực rỡ lướt qua tâm trí tối tăm đang hỗn loạn của nàng.
Nàng giật mình nhìn hắn: “Không phải, không phải như ngươi nghĩ……”
Sự tàn bạo lạnh lẽo nhuộm đầy đuôi mắt của Mộ Hàn Uyên, hắn đột nhiên nghiêng về phía trước, ép Vân Dao ngã người ra sau, dựa vào tấm bia đá lạnh như băng.
Năm ngón tay của Mộ Hàn Uyên như lưỡi dao, như muốn cắm sâu vào bia đá.
“Vậy nàng nói cho ta biết, tại sao ta họ Mộ!”
“——”
Tiếng tảng đá sắp vỡ vang lên.
Vân Dao cúi đầu xuống theo bản năng, nhìn bia mộ của Mộ Cửu Thiên.
Trong nháy mắt ấy, cơ thể cả hai người đều hơi cứng đờ.
Vân Dao thảng thốt ngước mắt lên, thất thố lỡ lời: “Vì sư huynh nên ta mới đến Ma Vực, nếu không vì huynh ấy, ta sẽ không gặp được ngươi, cứu ngươi…… Ta nghĩ ngươi và huynh ấy có duyên, nên mới……”
Vân Dao từ từ dừng lại.
Càng nói càng tệ, nàng không giải thích rõ được.
Ánh mắt mà Mộ Hàn Uyên nhìn nàng, chỉ có tĩnh mịch.
Trái tim như bị đóng băng, sau đó băng giá lan khắp người nàng, đẩy nàng rơi xuống vực sâu không đáy.
Nhưng Vân Dao vốn phải rơi xuống nơi đó.
Nàng không muốn Mộ Hàn Uyên rơi xuống cùng nàng.
Ôm chặt lấy tia hi vọng cuối cùng trước khi hoàn toàn tuyệt vọng, Vân Dao gắng gượng mỉm cười: “Mộ Hàn Uyên, vì chuyện này cho nên ngươi mới…… như thế phải không? Ngươi bình tĩnh một chút, ta chưa bao giờ xem ngươi là huynh ấy, ngươi và huynh ấy không giống nhau, hai người hoàn toàn khác nhau, ta sẽ không ——”
“Phải, đương nhiên ta và hắn không giống nhau.” Giọng của Mộ Hàn Uyên đã ôn hòa hơn, nếu nhắm mắt lại, có lẽ Vân Dao sẽ cảm thấy hắn vẫn là Hàn Uyên Tôn của ngày xưa.
Đáng tiếc, người trước mắt nàng lúc này, đã chẳng còn chút bóng dáng gì của Mộ Hàn Uyên trước kia.
Ngón tay lạnh buốt của hắn vuốt ve cổ, gò má, đôi môi của nàng, vết chai mỏng trong lòng bàn tay của hắn bất kính cọ vào cánh môi mềm mại của nàng.
Là sự vuốt ve gần như ẩn chứa tình sắc.
Mộ Hàn Uyên cúi đầu, kề sát bên cổ nàng, hơi thở phả vào tai nàng: “Nếu ta là hắn, sao nàng nỡ bắt ta làm lô đỉnh chứ? Nhất định nàng sẽ nâng niu trong lòng bàn tay, nếu không, cũng sẽ không lau bia mộ của hắn cẩn thận như vậy, luôn luôn lau chùi, đến mức không có một hạt bụi.”
“Không phải……”
Vân Dao cố gắng giãy giụa, nhưng lại bị Mộ Hàn Uyên giữ chặt gáy, gắt gao siết chặt vào lòng.
Hắn kề bên tai nàng, thì thầm như run rẩy: “Nàng quý trọng hắn, cho nên bia mộ của hắn không có lấy dù chỉ một hạt bụi, nàng không để ý ta, cho nên giẫm ta xuống bùn lầy, tùy ý lăng nhục.”
"—— Ta đã nói là không phải!!”
Không thể chịu đựng được nữa, khí cơ giữa hai người bạo phát.
Vân Dao đẩy Mộ Hàn Uyên ra xa hai trượng, vành mắt của nàng đỏ bừng, giọng không ngừng run rẩy: “Ta chưa bao giờ coi thường ngươi!”
Mộ Hàn Uyên đứng im tại chỗ, áo bào đen như mực buông thõng.
Giữa mái tóc trắng như tuyết, đôi mắt đen láy chậm rãi ngước lên, chứa chút ý cười lạnh buốt vô hồn: “Thật sao, vậy sư tôn xem ta là gì?”
Vân Dao sững người.
Nàng xem hắn là gì……
Lúc đầu khi nàng đưa hắn về Tiên Vực, dẫn về tông môn, đương nhiên nàng thật sự xem hắn là đồ đệ bồi dưỡng, nàng ký thác kỳ vọng vào hắn, mong hắn có thể làm được những chuyện nàng không thể làm được, mong hắn trạch cập thiên hạ (*), mong hắn có thể thay nàng trở thành người đứng đầu tiên môn, chân chân chính chính trở thành đệ nhất nhân của Tiên Vực.
(*) Tương đương với công đức vô lượng.
Chỉ là trong khoảng thời gian cuối đời của nàng, tâm ma cũng là nàng, chẳng qua là bản ngã mà nàng muốn giấu suốt đời —— Nàng không nhịn được, trút hết cảm xúc mà nàng đè nén cả đời này cho hắn, là buông thả, thoải mái, ác ý, tư dục mà nàng không muốn ai biết.
Rốt cuộc nàng đã sai, nàng quá tự phụ, cả đời đều như vậy, cho rằng mọi chuyện đều sẽ thuận theo ý mình.
Nhưng cuối cùng tất cả đều không diễn ra như mong muốn.
Tông môn, sư huynh, chính mình, thậm chí cả đồ đệ duy nhất của nàng……
Lồng ngực Vân Dao đau đớn như bị dùi đục, nàng gắng sức nhắm mắt lại, áp chế cảm giác chua chát sắp trào ra: “Mộ Hàn Uyên, rất nhiều chuyện không thể giải thích rõ trong chốc lát. Nếu như ngươi để ý như thế, ta có thể giải thích với ngươi, nhưng trước tiên ngươi phải bình tĩnh lại, nếu cứ tiếp tục như thế, ngươi sẽ thật sự ——”
“Ta không cần lời giải thích.”
Mộ Hàn Uyên giơ tay lên, trong lòng bàn tay xuất hiện một thanh dao găm mờ ảo do linh lực ngưng tụ thành.
Đồng tử của Vân Dao hơi co lại.
Bên trong hư ảnh dao găm linh lực là vô số tơ máu quấn quýt, lưu động.
Sao lại thế……
Trong vòng chưa đầy một ngày, tại sao hắn nhập ma sâu như thế?!
Trước ánh mắt khó có thể tin nổi của Vân Dao, Mộ Hàn Uyên tiến lên, giơ thanh dao găm về phía Vân Dao: “Ta không cần lời giải thích, ta chỉ cần sự lựa chọn.”
“Lựa chọn…… gì?”
Ánh mắt cứng đờ của Vân Dao rời khỏi thanh dao găm, chuyển sang khuôn mặt của Mộ Hàn Uyên, nốt ruồi nhỏ nhạt màu cuối đuôi mắt hơi lấp lánh.
Mộ Hàn Uyên: “Giữa ta và hắn, nàng chỉ có thể giữ lại một người.”
Mi mắt của Vân Dao run run.
“Hoặc là ta chết, hoặc là hắn vong, nàng chọn đi.” Mộ Hàn Uyên đưa thanh dao găm đến trước mặt nàng.
Giọng Vân Dao thê lương: “Nhưng huynh ấy đã chết rồi!”
“Nếu hắn chưa chết thì sao?”
“——”
Những lời dang dở của Vân Dao đều đông kết ở lồng ngực, nàng cứng nhắc nhìn Mộ Hàn Uyên: “...... Cái gì?”
Đôi mắt của Mộ Hàn Uyên tăm tối, không phân biệt được nông sâu.
Hai người đối diện với nhau một lúc, trước khi Vân Dao không kìm được mà muốn truy hỏi đến cùng, Mộ Hàn Uyên nhìn tấm bia đá sau lưng nàng: “Cho dù hắn đã chết, nhưng ở đây chẳng phải có mộ của hắn sao?”
Hắc bào rủ xuống, giữa ống tay áo, linh lực đáng sợ bị ma diễm bủa vây.
Nó đang tích tụ giữa những ngón tay thon dài của hắn.
Ánh mắt của Vân Dao run rẩy: “Ngươi muốn làm gì…… Mộ Hàn Uyên?”
Mộ Hàn Uyên im lặng ngước mắt lên.
Trên đỉnh đầu của hai người, chẳng rõ mây đen tụ lại khi nào, ma diễm ngút trời.
Khi ma diễm như bao hàm cả thiên địa tụ họp giữa những ngón tay của hắn, toàn bộ động phủ, thậm chí toàn bộ đỉnh Thiên Huyền, đều bắt đầu chấn động lắc lư.
“Nàng đoán đi, sư tôn.”
Dứt lời, hắn nhẹ nhàng búng tay, quả cầu linh lực mang uy áp đáng sợ như có thể hủy diệt mọi thứ bay về phía bia mộ của Mộ Cửu Thiên.
“Mộ Hàn Uyên!”
Vân Dao không hề nghĩ ngợi, lập tức lách mình cản trước tấm bia đá.
Quả cầu ánh sáng như chứa sức mạnh hủy diệt đột nhiên dừng lại trước người Vân Dao.
Khoảnh khắc tiếp theo.
Tán loạn như khói.
Mí mắt Vân Dao chợt giật mạnh, nàng ngước mắt nhìn phía trước —— Linh lực đáng sợ vừa rồi không phải ảo giác, nếu cưỡng chế thu hồi, ắt sẽ tổn thương.
Nhưng trong tầm mắt của nàng, Mộ Hàn Uyên vẫn bất động, ngoại trừ sự run rẩy bị hắn đè nén sâu trong lòng.
Sức mạnh yên diệt bạo phát trong từng linh mạch, cơn đau thực cốt đủ để phá hủy mọi lý trí.
Nhưng Mộ Hàn Uyên lại như vô tri vô cảm, đứng đó.
Một lúc lâu sau, hắn nhìn Vân Dao chắn trước mộ của Mộ Cửu Thiên, chậm rãi mỉm cười.
Máu trào ra từ khóe môi của hắn.
“Ta quên mất, nàng đã lựa chọn từ lâu rồi.”
Giọng của hắn lạnh tanh, không có vẻ gì là tức giận.
Không có nỗi đau nào sánh bằng con tim chết lặng.
“Ba trăm năm qua, ta ngày đêm suy nghĩ, chỉ mong chờ sư tôn xuất quan. Ta luôn cho rằng, sau khi chỉnh đốn Tiên Vực, bình định Ma Vực, giải quyết chuyện xưa giữa hai cõi, sư tôn có thể buông bỏ cố nhân Càn Môn, cùng ta thành tiên. Như thế, ta có thể đồng hành cùng sư tôn, ngày ngày bên nhau, bất kể nghìn năm vạn năm……”
“Sau khi sư tôn xuất quan, rơi vào tâm ma, dù sư tôn làm gì ta cũng chưa bao giờ oán trách, ta chỉ tiếc rằng tâm ma ăn sâu, cơ hội thành tiên của sư tôn gần như vô vọng. Sau đó ta nghĩ, như thế cũng được, ta nguyện đọa ma cùng sư tôn…… Chỉ cần đến cuối cùng, người ở bên sư tôn là ta.”
“......”
Trước ánh mắt run rẩy không nói nên lời của Vân Dao, Mộ Hàn Uyên ngước mắt, nhìn nàng, dịu dàng như ngày hôm qua: “Bây giờ ta đã hiểu rồi, sư tôn. Hóa ra những thứ ấy chỉ là mong ước của mình ta, chỉ là mộng đẹp kê vàng (*) mà thôi.”
(*) Mộng đẹp kê vàng (黄粱美梦): bắt nguồn từ điển tích mộng kê vàng (Hoàng Lương Mộng) trong truyện Chẩm Trung Ký của nhà văn Trầm Ký Tế thời nhà Đường, thường được dùng để ví von với ảo mộng và mong ước không thể thực hiện được.
“Không,” Vân Dao hoảng hốt tiến lên: “Ta không biết ngươi……”
“Không sao.”
Mộ Hàn Uyên lùi lại một bước, tránh nàng.
Vân Dao cách ống tay áo của hắn chỉ một chút, nhưng một chút ấy lại cách xa như vực sâu rãnh trời.
Suốt kiếp khó có thể vượt qua.
Trong tay Mộ Hàn Uyên, chẳng rõ từ khi nào mà hư ảnh dao găm kia lại xuất hiện.
Trước đôi mắt trừng to của Vân Dao, mũi dao găm lạnh buốt ấn vào dưới đuôi mắt của hắn.
Hung hăng đâm xuống.
“Mộ Hàn Uyên!!!!”
Giọng của Vân Dao như rách toạc, nước mắt lập tức rơi xuống.
—— Hắn nhắm mắt lại, khoét nốt ruồi nhỏ dưới đuôi mắt ra.
Trên khuôn mặt như lãnh ngọc, máu tươi lăn dài như nước mắt.
Nhuộm đỏ cả mái tóc màu tuyết trước người.
Mộ Hàn Uyên buông tay, để thanh dao găm đầy máu thịt của mình hóa thành những đốm sáng đỏ vàng rồi từ từ biến mất giữa không trung.
Hắn mở mắt ra.
Dưới huyết lệ, đôi môi mỏng của Mộ Hàn Uyên cong lên, nhìn nàng bằng ánh mắt hờ hững: “Nếu đã không thể trở thành chí thân của nàng, người mà nàng yêu nhất, vậy thì ta sẽ trở thành người mà nàng căm hận nhất.”
Ma diễm quanh người hắn cuồn cuộn rơi xuống, những nơi chúng rơi xuống, mọi sự sống đều bị đốt cháy khét, như bị sức mạnh tịch diệt vô hình xóa sổ. Còn giọng nói của hắn khiến sấm sét cuồn cuộn nổi lên, cuối cùng xé toạc trận pháp cấm kỵ mà hắn thiết lập trên toàn bộ đỉnh Thiên Huyền.
Trên không, đệ tử Càn Môn tụ tập từ bốn phía, kinh hãi hét lên, giơ kiếm lập trận.
Song, trước khi trận quang hình thành, một ma âm xuyên qua, khiến tất cả tán loạn, hộc máu, không cản nổi.
Còn Mộ Hàn Uyên, người gây ra những điều này, đứng trước mặt Vân Dao.
Hắn mỉm cười nhìn nàng, trong mắt tràn ngập hận ý: “Ta sẽ khiến nàng nhớ kỹ, nhớ kỹ ta là ai —— Ta sẽ khiến nàng ngày đêm mong mỏi muốn giết ta, ta sẽ khiến nàng khắc cốt ghi tâm thù hận, ta muốn nàng đời đời kiếp kiếp ghi nhớ —— Đến chết cũng không thể quên ta!”
Hình bóng của Mộ Hàn Uyên đột nhiên xuất hiện trên trời, xuất hiện trong vô số thần thức của tu giả Tiên Vực.
Trên khuôn mặt như lãnh ngọc của hắn, dưới vết máu do nốt ruồi nhạt màu bị khoét, một ma văn đỏ ngòm hình thành.
Nó như một nhánh hoa yêu dã đâm chồi nảy lộc.
Cuối cùng hóa thành một dòng máu diễm lệ nóng bỏng trên lãnh ngọc.
—— Trước sự chứng kiến của vô số tu giả Tiên Vực, Mộ Hàn Uyên hoàn toàn nhập ma.
Ma văn xuất hiện, không thể cứu vãn.
Nói xong, hắn xoay người bỏ đi, hướng về phía núi Lưỡng Giới ở phía nam Tiên Vực, chỉ để tàn ảnh không ai có thể ngăn cản.
Cùng với ma âm mênh mông, vang vọng khắp vòm trời.
“Vân Dao, nhớ kỹ ——”
“Ta sẽ trở thành nỗi tiếc hận lớn nhất đời nàng.”
******
Tác giả có lời muốn nói:
Tiến độ hắc hóa Bạch Mộ → Hắc Mộ: 80%