Đám người Chu Tần vừa đặt chân đến đây, bên tai đã vang lên tiếng dã thú gầm thét.
Một luồng khí tức nguyên thủy ập đến.
Các đệ tử ngoại môn của cung Xã Tắc đều hoảng sợ!
Mười mấy đệ tự nội môn như Chu Tần lại đầy vẻ ngạo mạn!
Một trưởng lão lên tiếng: “Mọi người đừng sợ, nơi này chỉ là bên ngoài rừng rậm Âm Ảnh”.
“Cùng lắm chỉ có ma thú cấp một, cấp hai, cấp ba”.
“Không quá mức nguy hiểm, nhưng cũng không phải sẽ không chết người!”
“Hơn nữa, hôm nay chúng ta đến đây là muốn để cho mọi người thích ứng với cuộc chiến sinh tử, chỉ cần sống sót trong chiến trường này, là có thể trở thành đệ tử nội môn của cung Xã Tắc!”
Từ Bác Chiêu, trưởng lão nội môn của cung Xã Tắc.
Võ đế sơ kỳ!
Vừa dứt lời.
Các đệ tử ngoại môn giống như được tiêm thuốc kích thích.
Hăng hái muốn thử!
Chu Tần đột nhiên cười nói: “Trưởng lão Từ, có thể để tiểu đội xung phong xuất phát rồi chứ?”
“Được”.
Từ Bác Chiêu gật đầu.
Mấy cái lồng sắt lớn được bê lên, bên trong không phải nhốt dã thú.
Mà là mấy trăm nô lệ!
Bọn họ với ánh mắt kinh sợ, vừa được thả ra đã điên cuồng bỏ chạy!
“Ai dám bỏ chạy?”
Chu Tần quát lên một tiếng, đột nhiên chém ra một kiếm!
Phụt!
Mười mấy người lập tức bị chém chết.
Các nô lệ còn lại sợ hãi đứng tại chỗ, hai chân run rẩy.
Chỉ có một người khiến người ta chú ý đến nhất.
Các nô lệ khác đều không bị trói chân trói tay, chỉ có người này bị khóa xích trói toàn thân.
Ngay cả cái miệng cũng bị bịt lại!
Chính là Hầu Tử.
Hạ Nhược Tuyết tỏ vẻ mặt kinh ngạc: “Hầu Tử!”
“Có chuyện gì vậy, Hầu Tử, anh làm sao vậy?”
Cô ấy định xông lên cứu người.
Trên người Chu Tần bùng phát ra một luồng sức mạnh, ngăn cản Hạ Nhược Tuyết: “Nhược Tuyết, kẻ này phạm tội chết”.
“Cho nên bị nhốt vào tử lao!”
“Ư ư ư!”
Hầu Tử giãy dụa dữ dội, đôi mắt đỏ bừng!
Anh ta vốn không phạm tội chết, tất cả đều là Chu Tần nói năng xằng bậy!