Diệp Bắc Minh kinh ngạc.
Anh học được Long Đế Quyết là do một tay mẹ sắp đặt?
Chẳng lẽ mẹ anh vẫn luôn âm thầm chú ý anh trưởng thành?
“Không lẽ mẹ tôi đang ở gần đây?!”
Đôi mắt Diệp Bắc Minh đỏ hoe, hô hấp nặng nề.
Không ngừng tìm kiếm xung quanh.
Anh hét lớn: “Mẹ, mẹ ở đây sao?”
“Mẹ ở một nơi bí mật gần đó nhìn con sao?”
“Mẹ, ra gặp con một lần đi!”
Giọng nói của anh quanh quẩn trong hang động.
Không ai đáp lại!
Long Đế giải thích: “Đó là lần cuối cùng tôi gặp bà ấy. Sau khi rời khỏi đây, tôi cũng không biết bà ấy đi đâu!”
“Mẹ kiếp!”
Diệp Bắc Minh không nhịn được mà chửi bậy: “Không phải ông nói là biết tin tức về mẹ tôi?”
“Còn biết tình huống của bố tôi?”
“Nháo cả buổi, hóa ra ông gạt tôi?”
Long Đế bình tĩnh đáp: “Diệp Bắc Minh, tôi không hề lừa cậu”.
“Tôi quả thực biết tin tức về bố mẹ cậu”.
Diệp Bắc Minh nhíu mày: “Ông có ý gì?”
Long Đế mở miệng: “Nếu như tôi không nhìn lầm, cảnh giới của mẹ cậu rất khủng bố”.
“Hơn nữa, bà ấy bị thương!”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh lập lòe: “Chuyện này tôi biết, bà ấy bị người đuổi giết cho nên bị thương”.
“Không không không!”
Tàn hồn Long Đế lắc đầu: “Vết thương của mẹ cậu không phải xuất hiện khi bà ấy ở thế giới này”.
“Lúc bà ấy quay về đã bị thương”.
“Nhưng, bởi vì trong bụng đang có cậu, nên bà ấy không thể khôi phục thương thế của mình”.
Long Đế nhìn Diệp Bắc Minh rất có thâm ý: “Dù sao, một đứa nhỏ có thiên phú nghịch thiên cần có rất nhiều chất dinh dưỡng!”
“Ý gì?”
Diệp Bắc Minh nhíu mày.
“Tôi nói chưa đủ thẳng thắn sao?”
Long Đế bó tay: “Người khiến mẹ cậu bị thương nặng là một người hoàn toàn khác”.
“Lúc bà ấy quay về địa bàn Côn Luân thì sớm đã bị thương”.
“Nếu không thì, đám người bình thường rác rưởi kia làm sao có tư cách đuổi giết mẹ cậu?”
Diệp Bắc Minh im lặng.
…
Một lát sau
Anh mở lời: “Ông nói là, mẹ tôi bị thương ở nơi khác”.