“Thu tàn hồn ông ta vào trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục, tương đương với việc nắm mạng sống của ông ta trong tay!”
“Chỉ cần cậu muốn, hoàn toàn có thể làm ông ta biến mất!”
Con ngươi Diệp Bắc Minh lập lòe.
Nói thẳng ra biện pháp này.
Lần này đến lượt Long Đế im lặng.
Không biết qua bao lâu, ông ta mới nói: “Nhóc, cậu quả nhiên đã trói định với tháp Càn Khôn Trấn Ngục!”
“Hầy, cái tháp này quả thực được trời ưu ái”.
“Đáng tiếc, nếu năm đó tôi vững vàng hơn chút, có lẽ hiện tại đã sớm đứng trên đỉnh vũ trụ nhờ vào vật này!”
Một giây sau.
Tàn hồn Long Đế hít sâu một hơi, như thể đã ra quyết định gì đó: “Trước khi tôi quyết định, tôi muốn hỏi một câu, cậu và tháp Càn Khôn Trấn Ngục ký điều ước gì?”
“Điều ước chủ tớ!”
Diệp Bắc Minh trả lời.
Tàn hồn Long Đế mỉm cười: “Giống tôi năm đó, xem ra cậu cũng khó trốn khỏi sự thật bị tháp nô lệ”.
“Ông đang nói gì?”
Diệp Bắc Minh nghi hoặc: “Tôi là chủ, tháp Càn Khôn Trấn Ngục là tớ!”
“Cái gì?”
Tàn hồn Long Đế ngây người, con ngươi kịch liệt co rút, gào thét như gặp quỷ: “Không thể nào!”
“Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhận cậu làm chủ nhân?”
“Tuyệt đối không có khả năng!”
Long Đế không thể tiếp thu đây là sự thật.
Diệp Bắc Minh lười giải thích.
Trực tiếp thu tàn hồn Long Đế vào trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Long Đế không thể không tin tưởng sự thật này: “Cậu mở được mấy tầng tháp Càn Khôn Trấn Ngục rồi?”
Diệp Bắc Minh mở miệng: “Trước mắt tôi đã mở được sáu tầng, còn ba tầng 7, 8, 9 cũng có thể mở, nhưng tôi không rảnh đi lên”.
Dời hài cốt Long Đế đi.
Quả nhiên thấy một bản Long Đế Quyết hoàn chỉnh.
“Cái gì?”
Tàn hồn Long Đế lần nữa ngây người: “Mẹ nó, làm sao có thể!”
“Cậu mới tu vi Võ Tôn sơ kỳ, sao có thể mở được chín tầng tháp Càn Khôn Trấn Ngục!”
“Lúc đầu, tôi tăng một cảnh giới lớn mới có tư cách mở một lần!”
Lúc này, âm thanh của tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền đến: “Long Đế, không có gì là không có khả năng”.
“Thiên phú của người ta mạnh hơn ông, một cảnh giới lớn ông mới có tư cách mở ra một lần”.
“Diệp Bắc Minh là một cảnh giới nhỏ mở ra một lần!”
Tàn hồn Long Đế sững sờ.