Anh mới rời đi mấy ngày, trở về đã là Võ Tôn rồi!
Đúng là nghịch thiên!
Ánh mắt mọi người nhìn Diệp Bắc Minh càng thêm kính sợ.
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Lăng Thi Âm, trong khoảng thời gian tôi không ở đây, tình hình ở Vạn Bảo Lâu như thế nào?”
Sắc mặt Lăng Thi Âm nghiêm túc nói: “Dư nghiệt của gia tộc người thủ hộ đã đến đây tấn công Vạn Bảo Lâu”.
“Nhưng đều đã bị tôi ngăn cản, sau khi thất sư tỷ của ngài trở về có nói là phải hoàn toàn bình định gia tộc người thủ hộ, cho nên đã rời đi trước”.
Diệp Bắc Minh bất ngờ gật đầu.
Xem ra lại phải nợ ơn thất sư tỷ một lần rồi.
Diệp Bắc Minh trực tiếp lấy ra một viên đan dược đưa cho Vạn Lăng Phong: “Lăng Phong, đây là đan dược luyện chế ra từ tinh hạch ma thú cấp năm”.
“Sau khi ông dùng nó, chắc hẳn cánh tay của ông sẽ có thể mọc ra “.
Mọi người đều tỏ ra rất khó hiểu.
“Tinh hạch ma thú cấp năm?”
Lăng Thi Âm lại ngạc nhiên kêu lên, đôi mắt đẹp trừng lớn, hô hấp dồn dập.
Cô ta nuốt một ngụm nước bọt: “Thiếu chủ, ngài nói đây là đan dược luyện chế ra từ tinh hạch ma thú cấp năm?”
“Cái này… cũng quá lãng phí đi!”
“Thứ này ở Côn Luân Hư, nếu đặt ở hội đấu giá cũng đủ để khiến cho đám lão quái vật cấp bậc Võ Đế phải tranh đoạt!”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh trầm xuống: “Lăng Phong là người một nhà, cánh tay của ông ta cũng bởi vì tôi mới mất”.
“Một viên tinh hạch ma thú cấp năm mà thôi, không tính là cái gì”.
“Chuyện này…”
Lăng Thi Âm kinh ngạc.
Vạn Lăng Phong cầm viên đan dược kia trong tay, kích động đến mức run rẩy.
Tuy rằng ông ta không biết cái gì là tinh hạch ma thú!
Nhưng mà.
Bên trên viên đan dược này có bốn đan văn.
Đan dược bình thường chia thành: hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, cực phẩm!
Đan dược cực phẩm phải cần tông sư luyện đan đứng đầu mới có thể luyện chế ra.
Đan dược trên cực phẩm mới có đan văn.
Một đan văn là hoàng phẩm!
Hai đạo đan văn là huyền phẩm!
Ba đan văn là địa phẩm!
Bốn đan văn là thiên phẩm!
Đan dược thiên phẩm!
Viên đan dược trong tay mình có tận bốn đan văn.