Tuyệt đối là đan dược thiên phẩm!
Đậu má!
Vạn Lăng Phong kích động quỳ trên mặt đất, giọng nói cũng run rẩy: “Chủ nhân, Lăng tiền bối nói rất đúng!”
“Lăng Phong cái tài đức gì, có tư cách gì mà có thể dùng một viên đan dược thiên phẩm chứ?”
Ánh mắt ông ta đỏ bừng: “Một cánh tay mà thôi, không có cũng được!”
“Chỉ sợ giá trị của viên đan dược thiên phẩm này còn quan trọng hơn mạng sống của tôi!”
“Cầu xin chủ nhân lấy lại đan dược!”
Vạn Lăng Phong quỳ gối nơi đó.
Một bàn tay nâng đan dược lên quá đỉnh đầu.
Xung quanh yên tĩnh!
Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn một màn này.
Giọng nói của Diệp Bắc Minh trầm xuống: “Vạn Lăng Phong, ông cảm thấy mạng của ông không đáng một đồng như thế ư?”
“Tôi…”
Vạn Lăng Phong cúi đầu.
“Ngẩng đầu lên!”
Diệp Bắc Minh khẽ quát một tiếng.
Vạn Lăng Phong ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt sâu như vực thẳm của Diệp Bắc Minh.
“Trả lời câu hỏi của ông, ông đang thừa nhận mạng của mình còn không bằng một viên đan dược sao?”
Vạn Lăng Phong ngây người.
Giọng nói của Diệp Bắc Minh truyền đến: “Tôi nói một lần cuối cùng, chỉ cần là người một nhà”.
“Cho dù là ai, cho dù là một nha hoàn, một cấp dưới bình thường, đó cũng là người của Diệp Bắc Minh tôi!”
“Nếu đã là người của tôi thì không nên dùng vật phẩm để tính toán giá trị!”
Anh chỉ vào Vạn Lăng Phong: “Với tôi mà nói, một cánh tay của ông quan trọng hơn bất cứ tinh thạch ma thú cấp năm chó má gì nhiều!”
“Biết chưa?”
“Ăn nó cho tôi!”
Một tiếng quát vang lên. . 𝘛𝗋ờ 𝐮𝓂 t𝗋𝐮𝓂 h𝐮𝒚ền t𝗋ù𝓂 ~ t𝗋ù𝓂t𝗋𝐮𝒚ệ n.VN ~
Khiến người khác không thể thắc mắc!
Tất cả mọi người ngây ra, ai cũng không nghĩ đến Diệp Bắc Minh lại nói ra lời như vậy!
Nhưng mà.
Câu nói này chui vào trong tai Vạn Lăng Phong, quả thực còn dễ nghe hơn bất cứ âm thanh nào.
Đôi mắt ông ta đỏ bừng, nước mắt không thể khống chế mà tràn ra: “Vâng, chủ nhân!”
“Tôi ăn, tôi ăn!”
Ông ta nuốt xuống.