Mộc Tuyết Tình cứ nói một câu là lại lắc đầu một cái.
Khi cô ta nói ra một chữ cuối cùng.
Đã lắc đầu điên cuồng như trống bỏi rồi.
Chu Nhược Giai thấy thế thì nói: “Ôi trời, tôi không giải thích rõ được”.
“Chị Tuyết Tình, tôi có thể dùng nhân phẩm của tôi để thề”.
“Diệp Bắc Phong chính là Diệp Bắc Minh, anh ấy là anh Bắc Minh của tôi!”
“Cô!”
Mộc Tuyết Tình ngây người, nghẹn họng nhìn trân trối.
Cô ta nhìn chằm chằm Chu Nhược Giai như gặp quỷ!
Hô hấp cũng phải dừng lại!
“Trời!”
Khoảng một phút sau, cô ta mới hít một hơi lạnh: “Nhược Dư, những gì cô nói đều là thật sao?”
“Vị hôn phu của cô thật sự là sát thần Diệp Bắc Phong kia sao?”
“Trời đất!”
Mộc Tuyết Tình hoàn toàn sợ ngây người, đầu óc vang lên ầm ầm.
Không phải cô ta khiếp sợ vì Diệp Bắc Minh chính là Diệp Bắc Phong.
Cũng không phải khiếp sợ vì vị hôn phu của Chu Nhược Giai chính là Diệp Bắc Minh!
Mà khiếp sợ vì…
“Diệp Bắc Minh mới 23 tuổi!”
“Anh ta chỉ cần dùng một kiếm đã khiến Tô Lăng Vân bị thương nặng, gần như không khác gì bị giết trong tích tắc!”
“Mấy ngàn Cấm Vệ Quân tinh nhuệ của đế quốc Thanh Long cũng bị một mình anh ta chém giết!”
“Đây là khái niệm gì?”
Mộc Tuyết Tình nghĩ như vậy, đổ mồ hôi đầm đìa.
Cả người gần như ướt đẫm!
Tô Lăng Vân tuyệt đối có thể được xếp vào top 100 trong thế hệ trẻ tuổi ở Côn Luân Hư!
Hơn nữa, Tô Lăng Vân nhìn qua rất trẻ.
Trên thực tế đã hơn 50 tuổi!
Tuổi thật của Diệp Bắc Minh hẳn là 50 tuổi, hoặc là 60.
Thậm chí phải hơn 100 tuổi mới tính là bình thường!
Người tu võ cao cấp sống năm sáu trăm tuổi là điều rất bình thường.
Dưới 200 tuổi đều tính là người trẻ tuổi!
Thân là thiên tài của Lưu Ly Tông, cho nên cô ta cũng biết thực lực của Diệp Bắc Minh có ý nghĩa gì!
Đặc biệt là con số 23 tuổi này!
Quả thực là kinh người!
“Nhìn khắp cả lịch sử của Côn Luân Hư đều không có mấy người có được thực lực này vào năm 23 tuổi!”
Trong đầu Mộc Tuyết Tình vang lên ầm ầm, khó có thể chấp nhận được chuyện này.
Cô ta ngơ ngác sững sờ tại chỗ.
Rất đả kích người khác!
Chu Nhược Giai nhìn Mộc Tuyết Tình: “Chị Tuyết Tình, chị làm sao vậy?”
“Hả?”
Mộc Tuyết Tình khiếp sợ lấy lại tinh thần: “Nhược Dư, chuyện này cô tuyệt đối không thể nói ra bên ngoài!”
“Cho dù là sư phụ, ngàn vạn lần cô cũng không được nói”.
“Nếu không, anh Bắc Minh của cô… sẽ chết rất thảm!”
Cả người Chu Nhược Giai run lên: “Hả? Vì sao?”