Ngô Tố Hải thức thời cáo từ: “Cậu Diệp, cậu nghỉ ngơi trước đi”.
“Đợi sau khi đấu giá bắt đầu, tôi sẽ sai người đến thông báo cho cậu”.
Dẫn Ngô Khinh Diên rời đi.
Lại bảo người canh trước cửa lớn phòng bao, cấm chỉ bất kỳ ai được quấy rầy.
Ý thức của Diệp Bắc Minh đã sớm bắt đầu trao đổi với tháp Càn Khôn Trấn Ngục: “Thiên thạch ngoài vũ trụ đã tới tay, tu bổ kiếm Đoạn Long như thế nào?”
…
Cùng lúc đó.
Trong một phòng bao xa hoa khác.
Đột nhiên Phương Ngọc Lâu nhận được thông báo, hôm nay hủy bỏ đấu giá thiên thạch.
“Cái gì?!!!”
Phương Ngọc Lâu đập vỡ ly rượu trong tay: “Hủy bỏ?!!! Mẹ kiếp!”
“Hôm nay tôi tới vì khối thiên thạch này đấy!”
“Nhà họ Ngô nói hủy bỏ liền hủy bỏ!!!”
Một lão giả lại gần, lạnh băng nói: “Thiếu gia, tôi thấy nhà họ Ngô mang thiên thạch ngoài vũ trụ này đến một phòng bao”.
“Chắc là để giao dịch riêng”.
“Giao dịch riêng? Mẹ kiếp!!!”
Sắc mặt Phương Ngọc Lâu trầm xuống: “Lá gan mà lớn như vậy, dám cắt râu của nhà họ Phương?”
“Đi!”
Dưới dẫn dắt của lão giả, đi đến cửa phòng bao Diệp Bắc Minh đang ở.
Hộ vệ nhà họ Ngô nhìn thấy Phương Ngọc Lâu đang hừng hực khí thế đi tới.
Vội vàng ngăn cản: “Cậu Phương, trong này…”
Bố!
Phương Ngọc Lâu một chưởng tát bay mấy hộ vệ này: “Cút!”
“Hôm nay ai cản tao thì chết!”
Ầm!
Một cước đá văng cửa phòng bao.
Vừa hay nhìn thấy Diệp Bắc Minh!
Bất ngờ!
Kỳ quái!
Kinh ngạc!
Sau đó, sắc mặt trong nháy mắt trầm xuống: “Là mày? Giỏi lắm thằng nhãi, thiên thạch ngoài vũ trụ là mày lấy đi?”
“Cướp đồ với Phương Ngọc Lâu tao, mày có mấy cái mạng có thể sống?”
Phương Ngọc Lâu tiến về phía trước.
“Lục Gia, tiểu thư, không xong rồi”.
“Cậu Phương đi về phía phòng bao của cậu Diệp!”