Như vậy không phải là đoạt!
Phần Thiên Tông có ơn với Long Quốc!
Diệp Bắc Minh lập tức dừng sưu hồn: “Nếu như vậy, giao ngọc tỉ truyền quốc ra đi!”
Ngoài khuôn mặt trắng bệch, Y Thượng Khôn không chịu ảnh hưởng nhiều: “Thật xin lỗi tiền bối, ngọc tỉ truyền quốc không ở trong tay chúng tôi!”
“Ha ha!”
Diệp Bắc Minh cười lạnh.
Trong chớp mắt, sát ý ngút trời trực tiếp bao phủ tất cả mọi người Phần Thiên Tông: “Các người cho rằng tôi dễ nói chuyện đúng không?”
Anh đưa tay ra!
Kiếm Đoạn Long xuất hiện trong tay!
Một kiếm chém xuống!
Y Thượng Khôn nhanh chóng nói hết lời: “Tiền bối, chậm đã!”
“Sau khi Phần Thiên Tông bị hủy diệt, ngọc tỉ truyền quốc đã bị đế quốc Thanh Long cướp đi!”
“Lại là đế quốc Thanh Long?”
Kiếm Đoạn Long dừng lại trên đỉnh đầu mọi người Phần Thiên Tông.
Y Thượng Khôn bị dọa đến toàn thân run rẩy: “Đúng vậy, chính là đế quốc Thanh Long!”
Diệp Bắc Minh thu hồi kiếm Đoạn Long!
Anh duỗi tay, mấy cây ngân châm chui vào trong thân thể Y Nam Tương.
Cơ thể mềm mại của cô ta run lên!
Gân mạch vốn đứt lìa bị sức mạnh nào đó nối liền: “Đây là…”
Vèo!
Một viên đan dược bay tới, rơi xuống trong tay Y Nam Tương.
Giọng nói lạnh như băng của Diệp Bắc Minh truyền đến: “Viên đan dược kia có thể chữa trị gân mạch của cô!”
“Đây là… Hít hà!”
Y Nam Tương cúi đầu xem xét, hít một ngụm khí lạnh: “Bốn đường đan văn, đây là đan dược Thiên phẩm?”
Lúc cô ta ngẩng đầu lên lần nữa.
Diệp Bắc Minh đã không thấy bóng dáng!
Anh vừa bước một chân ra khỏi mật thất.
Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục liền truyền đến: “Nhóc, có nguy hiểm!”
“Bốn phương tám hướng đều có người, tổng cộng hơn một trăm ngàn!”
…
Đôi mắt Diệp Bắc Minh đông lại.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền hình ảnh trong bán kính mười ki-lô-mét vuông xung quanh nhà họ Phương vào trong đầu của anh.
Một lá cờ Thanh Long lớn thình lình xuất hiện!
“Người của đế quốc Thanh Long? Hay ho đấy, biết tôi ở chỗ này nên phái quân đội đến vây quét sao?”