“Không tiếc bất cứ giá nào, giết chết Diệp Bắc Phong!”
Một vị chiến tướng gào thét.
Hơn ba trăm kiện vũ khí phụ ma đồng thời đánh tới, trong chớp mắt, bầu trời bị chiếu sáng như ban ngày.
Diệp Bắc Minh không sợ một tên Võ Thánh sơ kỳ, nhưng hơn ba trăm Võ Thánh sơ kỳ đồng thời ra tay, thần tới đều phải chết.
Diệp Bắc Minh hét to: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, thiêu đốt lực lượng của tôi!”
“Giết chết ba trăm người này cho tôi!”
Trong đầu truyền đến hai chữ: “Có thể”.
Một giây sau.
Khí thế Diệp Bắc Minh đột nhiên cất cao, một đạo kiếm khí đỏ như máu lao ra từ kiếm Đoạn Long.
Một kiếm này hao tổn một phần mười chân nguyên của anh!
Công kích của tiểu đoàn vũ khí phụ ma thình lình bị hóa giải, khoảnh khắc bọn họ tiếp xúc với kiếm khí màu máu đều trực tiếp bị hòa tan!
“Trời ạ!”
Mộc Tuyết Tình đứng nơi xa xem cuộc chiến đến chết lặng, chỉ có thể hé miệng, không ngừng hít khí lạnh.
Kim bà bà bên cạnh bị dọa đến toàn thân run rẩy.
Con ngươi già nua phản chiếu bầu trời nhuốm máu đỏ trên chiến trường!
Đám Lôi Bằng, Mục Thừa, Tống Điệp Y đều bị dọa đến mềm chân.
“Này này!”
Đại tướng quân Từ Chiến lảo đảo, khuôn mặt trắng bệch: “Tại sao lại như vậy?”
“Giết, giết Diệp Bắc Phong cho tôi!”
Một giây sau.
Vù! Vù! Vù!
Không trung bay tới vô số phá giáp tiễn, như mưa to rơi xuống trên người Diệp Bắc Minh.
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Tia lửa văng khắp nơi!
Tất cả đều bị bắn ngược ra!
Cửu Chuyển Kim Thân quyết tầng thứ hai, đao thương bất nhập!
“Hít hà! Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Phá giáp tiễn có thể giết Võ Thánh, sao tên kia có thể không có việc gì?”
“Đây còn chẳng phải một phá giáp tiễn, là mấy ngàn phát phá giáp tiễn!”
Những người bắn tên trên bầu trời kia đều tuyệt vọng.
Diệp Bắc Minh giẫm chân.
Thuật Đằng Không!
Anh bay lên ngàn mét trên bầu trời, quát lớn: “Đồ Long Trảm!”
Rống rống!