Vù!
Giờ phút này, tất cả đại thần đều kinh ngạc quay đầu, nhìn về phía cửa chính Hoàng cung.
Hoàng đế đế quốc Thanh Long run lên.
Ông ta suýt chút nữa ngã ngồi xuống đất.
Vất vả ổn định lại thân thể, ông ta chỉ tay về phía cửa lớn Hoàng cung: “Diệp Bắc Phong đánh tới đại nội Hoàng cung?”
Cùng lúc đó.
Cửa chính hoàng cung Thanh Long, Diệp Bắc Minh cầm kiếm Đoạn Long trong tay đi tới!
Quân Cấm vệ canh giữ cửa cung đều sợ ngây người.
Bọn họ như tập thể hóa đá, ngơ ngác nhìn Diệp Bắc Minh!
Từ khi đế quốc Thanh Long được thành lập đến bây giờ, chưa từng xảy ra chuyện không hợp lẽ thường như vậy.
Đù má!
Một người trẻ tuổi cầm trong tay một thanh kiếm gãy mà dám đánh tới cửa chính Hoàng cung?
Nói ra ai dám tin chứ!
Một giây sau.
Một tiếng hét lớn điên cuồng truyền ra: “Diệp Bắc Phong, thật ngông cuồng!”
“Nơi đây chính là hoàng cung đế quốc Thanh Long của ta, mày dám đến dây giương oai?”
“Toàn thể quân Cấm Vệ ra tay, giết chết kẻ này!”
Sau đó, hơn chục ngàn quân Cấm Vệ lao tới từ bốn phương tám hướng.
Đây chỉ là số quân Cấm Vệ đóng ở cửa cung thứ nhất!
Từ hoàng cung đế quốc Thanh Long vào đến điện Kim Loan.
Tổng cộng có hơn mười cửa cung!
Mấy trăm ngàn quân Cấm Vệ canh giữ!
Kẻ này tuyệt đối đến tìm chết!
Hơn mười ngàn người vây quanh Diệp Bắc Minh như nêm cối, anh quả quyết huy kiếm Đoạn Long, huyết khí toàn thân vọt tận trời!
Gào rống!
Sát khí kinh khủng ngưng tụ thành hư ảnh huyết long, khí thế quả thực như muốn áp sập cả trời cao!
Phụt!
Một mảnh biển máu khủng bố nổ tung!
Kiếm khí rơi xuống, giết ra một con đường nhuốm máu, đi thông vào sâu bên trong Hoàng cung.
Đám quân Cấm Vệ kia đều sợ choáng váng.
Mới có một kiếm mà thôi, thế mà đã chém giết hơn ngàn người, con mẹ nó, đây còn là người sao?
“Ngăn tên kia lại!”
Tướng lĩnh trông cửa hoảng sợ rống to.
Diệp Bắc Minh tiếp tục huy kiếm, đôi mắt lạnh lẽo, như thể một tôn sát thần, không hề có ý hạ thủ lưu tình!