Giây tiếp theo.
Trần Huyền Lễ kịp phản ứng.
Một cơn giận dữ giống như núi lửa phun trào: “Đồ ngông cuồng, thằng nhãi ranh!!!”
Lão phu Trần Huyền Lễ, Võ Đế đỉnh phong, cả đời chưa từng nhìn qua tên cuồng vọng như…”
Chữ ‘mày’ còn chưa kịp nói.
Diệp Bắc Minh phun ra hai chữ: “Om sòm!”
Một kiếm đánh tới, dễ như bỡn!
Không khí như sắp bị xé toạc ra!
Lúc này.
Trần Huyền Lễ cuối cùng cảm cảm nhận được sự khủng khiếp của Diệp Bắc Minh, sắc mặt đông cứng: “Nhóc con, tìm cái chết cũng không chủ động bằng mày!”
Hai tay khoanh lại đang chuyển động trước ngực.
Không khí nổi lên giống như sóng gió điên cuồng!
Tạo thành một cơn lốc đáng sợ đánh về phía Diệp Bắc Minh!
Phụt!
Trong kiếm Đoạn Long trào huyết mang, chém ra cơn lốc!
Kiếm khí màu đỏ máu trong phút chốc xuất hiện trước mặt Trần Huyết Lễ, xé toạc tất cả!
“Mày!”
Trần Huyền Lễ kinh hãi, rút lui về phía sau.
Một tiếng ‘ầm’ cực lớn, đại điện dưới chân ầm ầm sụp đổ, hóa thành phế tích!
Trần Huyền Lễ bay lên không đứng, khiếp sợ nhìn Diệp Bắc Minh: “Nhóc con, mày rốt cuộc có lai lịch gì?”
Cường thế của Diệp Bắc Minh đã chấn nhiếp đến ông ta.
Lúc bắt đầu còn khinh thường!
Đến sau đó thì nghiêm túc!
Bây giờ lại khiếp sợ!
Trong mấy giây ngắn ngủi, tâm tình của vị Võ Đế đỉnh phong lại biến hóa ba lần!
Người này hôm nay nhất định phải giết!
Nếu không sẽ gặp tai họa về sau!!!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Nhóc con, người này có chút không đơn giản”.
“Nửa cơ thể bước vào cảnh giới Võ Thần, hơn nữa, một nửa nội lực trong cơ thể hắn đã chuyển hóa thành chân nguyên!”
“Ồ?”
Diệp Bắc Minh cười lạnh: “Thứ tôi chém chính là Thần!”
Ầm!
Kiếm Đoạn Long chấn động.
Một trận nổ tung vang dội.
Diệp Bắc Minh giống như máy bay chiến đấu phá trường không, xuất hiện trước người Trần Huyền Lễ!
Giơ tay lên!