“Gia chủ!”
“Ngài làm gì vậy?”
“Làm gì có ông ngoại nào lại đi quỳ trước cháu mình cơ chứ?”
“Ngài mau đứng dậy đi mà!”
Người nhà họ Diệp thay nhau gào rống, hai tròng mắt sắp sửa rớt ra bên ngoài, đong đầy tơ máu.
Mọi người nhanh chóng tiến lên, định đỡ Diệp Nam Thiên dậy.
Diệp Nam Thiên giận dữ quát một tiếng: “Tất cả dừng tay hết cho tôi, đây là nhà họ Diệp chúng ta nợ Minh nhi!”
Diệp Bắc Minh cũng sợ mất mật, không ngờ rằng Diệp Nam Thiên lại đột ngột quỳ xuống: “Tốt nhất là ông nên cho tôi một lời giải thích hợp lý”.
Diệp Nam Thiên gật đầu: “Minh nhi, đây là bức thư mà Thanh Lam để lại, dành cho con”.
“Con tự mình đọc đi, trong đó đã nói rõ mọi chuyện”.
Trái tim Diệp Bắc Minh bắt đầu đập mạnh.
Nhìn chằm chằm bức thư đã ố vàng trong tay Diệp Nam Thiên.
Rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì, có lẽ đều được viết ở bên trong!
Phất tay một cái.
Bức thư đã bay vào trong tay Diệp Bắc Minh.
Mở ra nhìn thử.
Một dòng chữ viết thanh tú đập vào trong mắt.
Minh nhi:
“Khi con đọc được lá thư này, có lẽ con đã được gặp người nhà họ Diệp rồi nhỉ”.
“Chuyện năm xưa, mẹ cũng có thể nói cho con”. “Nếu như con đã luyện thành công nửa phần đầu của Long Đế Quyết, hơn hết còn tiến vào cảnh giới Võ Đế”.
“Vậy thì cũng có thể đến rừng rậm Âm Ảnh giải cứu tiền bối Long Đế, lấy được nửa bộ Long Đế Quyết phía sau”.
“Tiền bối Long Đế giữ lại một phần tàn hồn, nếu như con không trở thành Võ Đế, có khả năng sẽ bị ông ấy đoạt xác!”
“Tiền bối Long Đế có thân phận to lớn, nếu như con nhận được sự chỉ điểm của ông ấy, tu luyện bộ phận còn lại của Long Đế Quyết thì sẽ được tung hoành ở Côn Luân Hư”.
“Đến lúc đó con sẽ có thể băng qua rừng rậm ma thú, đi đến hoàng triều Đại Chu tìm bọn mẹ”.
Con ngươi Diệp Bắc Minh khẽ co rụt lại.
‘Bọn mẹ? Chẳng lẽ là bố và mẹ ư?’
Hơi thở nặng nề!
Có hơi gấp gáp mà đứng dậy.
Rồi lại tiếp tục nhìn phía dưới:
“Nếu như thực lực của con không đủ, hoặc là hoàn toàn không có bước lên con đường tu võ”.
“Vậy thì đến năm con ba mươi tuổi, cũng vẫn sẽ nhận được lá thư này, mẹ chúc con sinh nhật vui vẻ!”
“Làm một người bình thường là tốt rồi”.
“Cả bố và mẹ đều là người tu võ, không được chọn số phận của mình, không có cách nào để ở lại bên cạnh con”.