“Con chỉ cần biết rằng bố mẹ rất yêu con, không giữ con bên cạnh là vì muốn bảo vệ con!”
“Nhớ kĩ, con đừng trách móc nhà họ Diệp ở Côn Luân Hư, là do mẹ không muốn liên lụy đến bọn họ”.
“Kẻ thù của bố mẹ rất mạnh mẽ, rất kinh khủng, rất nguy hiểm”.
“Nếu như mẹ tiếp tục qua lại với nhà họ Diệp thì sẽ kéo bọn họ vào vực sâu muôn đời không thể trở lại!”
“Mẹ sẽ tìm một cặp vợ chồng hiền lành để nuôi dưỡng con nên người”.
“Nếu như không ngoài dự đoán, cuộc đời con sẽ rất bình thường cho đến năm ba mươi tuổi, ngay ngày sinh nhật ba mươi tuổi sẽ có người nói cho con tất cả những điều này”.
“Minh nhi, sống thật tốt nhé”.
Ký tên: Diệp Thanh Lam.
Sau khi đọc xong tất cả những chữ này, Diệp Bắc Minh đứng ngơ ngẩn tại chỗ: “Đây là sự thật của năm đó sao?”
Diệp Nam Thiên gật đầu: “Đây chính là toàn bộ sự thật”.
Diệp Thanh Dương không vui nói: “Thằng khốn này, nếu như bọn cậu không cưng chiều cháu, không thương cháu”.
“Sao lại đưa Long Đế Quyết cho cháu cơ chứ?”
“Cháu biết không, Long Đế Quyết chính là lời hẹn ước giữa tổ tiên nhà họ Diệp chúng ta và một bậc tiền bối kinh khủng!”
“Nếu như nhà họ Diệp có người thích hợp để tu luyện Long Đế Quyết thì sẽ giao vật này cho người đó!”
“Còn có tấm lệnh bài huyền thiết kia trong tay cháu, chỉ cần lấy ra thôi là đã có thể tham gia vào tông môn bậc nhất ở Côn Luân Hư”.
“Cái thằng Diệp Phi Phàm súc vật đó dùng hết mọi thủ đoạn ông cụ còn không chịu nhả ra nữa là!”
“Cháu còn dám nói bọn cậu đối xử với cháu không tốt? Cháu quả thật làm cho cậu tức chết mà!”
Diệp Uyển Thu gật cái đầu nhỏ: “Anh Minh, em có thể làm chứng”.
“Ông nội thường xuyên lén lút nhắc tới anh, lại còn trả lại rất nhiều món đồ chơi chuẩn bị hồi anh còn bé”.
“Chỉ tiếc rằng anh không có cơ hội chơi, tất cả đều được đặt ở chỗ của em”.
Diệp Uyển Thu nhấc tay.
Từ bên trong nhẫn chứa vật rơi ra một vài món đồ chơi như con ngựa gỗ, kiếm gỗ các loại.
Vừa nhìn đã thấy là chuẩn bị riêng cho con trai.
Bên trên còn khắc tên của Diệp Bắc Minh!
Diệp Uyển Thu nhẹ chậc lưỡi: “Anh Minh, thật xin lỗi, có vài món đồ chơi bị em chơi ké hư mất rồi”.
Âm thanh của tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền đến: “Nhóc con, những vật này đã có chút niên đại rồi rồi, ít nhất cũng phải mười mấy hai mươi năm”.
“Hẳn không phải là giả”.
Đáy lòng Diệp Bắc Minh thoáng động đậy.
Diệp Nam Thiên khẽ mỉm cười: “Chuyện đều đã qua, Minh nhi quay về là tốt rồi”.
Nét mặt Diệp Bắc Minh nghiêm túc: “Nếu đã vậy thì cha của tôi là ai?”