“Ừng ực!”
Mạnh bạo nuốt nước miếng!
“Đây là võ kỹ gì?”
“Đù!”
Ba người còn lại hoàn toàn ngây dại, dù bọn họ có là Võ Thần cũng chưa từng gặp được phương thức chiến đấu như vậy!
“Tên điên, con mẹ nó tên kia chắc chắn là kẻ điên!”
Trong lòng ba tên Võ Thần còn lại sinh ra sợ hãi vô tận!
Bọn họ soạt soạt soạt lui lại!
Danh tiếng sát thần!
Hoàn toàn không phải đùa giỡn.
Kẻ này có thể xứng với hai chữ sát thần.
Ba người nhìn thoáng qua nhau.
Một giây sau.
Vèo! Vèo! Vèo!
Bọn họ không hề do dự, đồng loạt lao ra khỏi nhà họ Diệp!
Sáu Võ Thần đánh bất ngờ, chỉ chớp mắt đã bị Diệp Bắc Minh giết chết ba người!
Ba tên còn lại bị dọa chạy?
Nếu chuyện này truyền ra, có ai trên địa bàn Côn Luân dám tin tưởng?
Chắc chắn sẽ làm chấn động toàn bộ địa bàn Côn Luân!
Giọng nói lạnh lẽo của Diệp Bắc Minh vang lên: “Giờ mới muốn chạy, chúng mày không cảm thấy quá muộn sao?”
Thịch!
Dậm chân một cái, nền gạch đá dưới chân nứt ra, lõm xuống.
Diệp Bắc Minh lao ra giống như bom đạn, nhằm chuẩn vào một ông lão chạy chậm nhất.
Giơ chân đạp thật mạnh về phía lưng ông ta!
Ông lão này cảm nhận được nguy hiểm, quay đầu nhìn theo bản năng.
Vừa hay nhìn thẳng vào đôi mắt vô tình lạnh như băng của Diệp Bắc Minh, cúi đầu nhìn, một cú giáng lên lồng ngực!
Phụt!
Máu tươi bắn tung tóe, cơ thể rạn nứt!
Diệp Bắc Minh chẳng thèm nhìn ông ta thêm một cái.
Mũi chân nhún xuống mặt đất, sát khí trào dâng, đuổi theo một ông lão khác!
Vừa lao ra được mấy trăm mét, ông lão đó đã thấy Diệp Bắc Minh đuổi đến.
Ông ta biết tiếp tục bỏ chạy thì sẽ chết chắc!
Bèn đột ngột dừng lại, gào thét như con sư tử: “Diệp Bắc Minh, mày muốn giết tao, có thể không?”
“Nói thế nào tao cũng là võ thần, tao chính là thần của Côn Luân Hư này!”
“Mẹ kiếp, mày là cái thá gì?”